“Những con búp bê xuất hiện với số lượng lớn thường sẽ có các động tác cố định, ví dụ như lái xe, ăn uống, hoặc đứng yên một chỗ. Nhưng mà, những búp bê chúng ta gặp trên đường…”
Đàm Tiếu nheo mắt lại, cười khẽ hai tiếng, cố tình tạo không khí rợn người.
“Những con búp bê chúng ta gặp... không hề có động tác giống nhau, mà lại nằm la liệt dưới đất, đủ kiểu tư thế… giống như có người cố ý vứt xuống đường vậy đó!”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, không ai nói được câu nào.
“Ý là gì vậy?”
Có người không hiểu: 

“Tại sao lại cố tình vứt búp bê?”

Người bình thường thì tránh còn không kịp, ai lại tập trung búp bê một chỗ như thế chứ? Hành động đó chỉ khiến người đến sau bị hiểu lầm.

 “Bởi vì không muốn ai đi qua con đường đó.” 

Anh chàng đeo kính chậm rãi nói.

Một câu nói thức tỉnh tất cả.
“Ai lại làm vậy chứ?!”
“Tại sao không cho người khác qua đường?! Tâm địa quá độc ác rồi!”
“Để tôi mà gặp mấy người đó, tôi không tha đâu!”
“Anh Tiếu, mấy anh có tìm được người vứt búp bê không?”

Đàm Tiếu giơ ngón cái lên, quệt ngang dưới mũi, cười với vẻ ngông nghênh.
“Tất nhiên rồi! Không chỉ tìm ra mà còn cho tụi nó một bài học nhớ đời! Biết sao không? Hóa ra có một nhóm chiếm một nhà máy chế biến thực phẩm, trong đó có đủ đồ ăn để sống vài năm! Bọn họ sợ người khác đến cướp đồ nên mới cố ý vứt búp bê ra đường, hù dọa xe cộ qua lại!”

“Nhưng mà ông đây có con mắt tinh như diều hâu — ha! Tay trái là Hổ Xuống Núi! Chân phải là Rồng Vung Đuôi! Đánh tụi nó chạy tán loạn! Mấy thứ ngoài xe đó thấy không? Đều là tôi với Huỳnh ca mấy người khác kéo từ nhà máy đó về!”

“Làm tốt lắm!!!”
Mọi người reo hò vỗ tay rầm rầm.

Trong một góc, thầy Thừa nhẹ nhàng thở dài:

 “Haiz, mấy người đó… cũng chỉ là muốn sống thôi…”
Có người nghe thấy, bực bội trách móc: 

“Thầy Thừa, lại nữa rồi phải không? Mấy người đó suýt chút nữa khiến tụi mình không ra được! Họ muốn sống, chẳng lẽ tụi mình không muốn sống à?”
Thầy Thừa cúi đầu, không phản bác, chỉ liên tục thở dài, dường như đang cảm thán cho thời thế kẻ mạnh nuốt kẻ yếu hiện nay.

Chút bất đồng nhỏ ấy nhanh chóng bị sự náo nhiệt lấn át.
Gã kính cận phân công người mang đồ trên xe xuống, có thịt hun khói, lạp xưởng, vịt nấu chín và đủ loại thực phẩm đóng gói chân không chất thành đống. Không khí càng thêm sôi động, mọi người vui mừng như được chia ruộng đất.

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi cũng được chia một phần đồ ăn.
Không biết có phải vì thương cảm cô bị liệt hay không, cô còn được thêm một cái chân giò kho tàu.

Phân chia xong, người đàn ổng kính cận bảo mọi người nghỉ ngơi sớm, mai trời vừa sáng là lên đường.
Cuối cùng cũng sắp rời khỏi trạm dừng chân bị kẹt lâu ngày, ai nấy đều hồi hộp phấn khởi.

Họ dọn bàn ghế trong nhà ăn lại thành một chiếc giường lớn, dùng rèm cửa châu Âu dày và rộng làm ga trải, cả già lẫn trẻ nằm chen nhau nghỉ ngơi.
Còn Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi thì trải chăn trong siêu thị bên cạnh.
Đổ mấy giá hàng xuống làm khung giường tạm, lót thêm thùng giấy gập và mền mềm, tuy đơn sơ nhưng vẫn dễ chịu hơn nằm trong xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play