Bạch Ấu Vi suýt thì trợn mắt!
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ.
Bị cả đám người nhìn chằm chằm như thể bị một bầy ma đói rình rập, cảm giác thật đáng sợ.
Nhưng Thẩm Mặc mặt không biến sắc, điềm đạm nói:
“Hình như có xe tới.”
Mọi người nín lặng.
Một khi tiếng người im bặt, những âm thanh trong không khí lập tức hiện rõ, tiếng động cơ mơ hồ từ xa vọng lại, ban đầu như tiếng gió, càng lúc càng gần, tiếng bánh xe nghiến lên mặt đường vang lên chói tai.
Cuối cùng, trong bóng đêm, một chiếc xe lớn lao vào trạm dừng, đèn pha sáng rực chiếu thẳng vào đám người.
Phanh xe.
Xe dừng lại.
Vài thanh niên nhanh nhẹn nhảy xuống xe, trong đó một người huýt sáo, cười nói:
“Này, chuyện gì vậy? Sao ai nấy đều đứng cả ngoài này?”
Bị đèn xe chiếu thẳng vào vốn là chuyện khó chịu, nhưng không một ai tỏ ra bực tức.
Mọi người mừng rỡ, chạy lên hỏi han:
“Các cậu về rồi?!”
“Nhóm đi thám thính quay lại rồi!”
“Tốt quá rồi! Họ trở về rồi!”
Không khí lập tức phấn chấn hẳn lên, sát khí vừa nãy tan biến như chưa từng tồn tại.
Gã thanh niên huýt sáo cười tươi:
“Sao thế? Các người tưởng chúng tôi chết rồi à?!”
“Mọi người lo cho các cậu mà! Ơ, sao xe khác vậy?”
“Xe cũ hỏng giữa đường rồi, đây là xe mới vớ được trên đường. Không thế thì đã về sớm hơn rồi! Mà sao các người lại tụ hết ở đây?”
“Trạm dừng mất điện rồi!”
“Vậy thì đốt nến đi, trong siêu thị vẫn còn đèn pin đấy!”
Mọi người lại bận rộn trở lại. Trên mỗi gương mặt đều là sự hồ hởi. Chỉ cần có hy vọng, họ lập tức có sức sống, chuyện mất điện mất nước chẳng còn là gì ghê gớm nữa.
Chẳng mấy chốc, nhà ăn ở trạm dừng lại sáng lên.
Mọi người quây quanh mấy thanh niên vừa trở về, háo hức chờ nghe tin tức từ bên ngoài.
Nổi bật nhất trong số đó là gã thanh niên vừa huýt sáo lúc nãy, mọi người gọi hắn là “Anh Tiếu”.
Gã này mặc áo phông in chữ loằng ngoằng, quần jeans rách te tua, cánh tay xăm kín không rõ hình gì, tóc nhuộm màu xám bạc, tai phải đeo khuyên sáng lấp lánh.
Sở dĩ gã nổi bật không phải vì ăn mặc lố bịch, thực ra mấy thanh niên khác cũng kiểu cách y chang: Hình xăm to đùng, quần càng rách càng “thời thượng”.
Bạch Ấu Vi nhớ gã nhất chỉ vì nụ cười của gã quá… chói mắt!
Cô và Thẩm Mặc cũng hay cười, người khác trong trạm dừng cũng vậy, nhưng đều là kiểu cười nhẹ nhàng, kín đáo, lễ phép.
Dù sao thì bối cảnh hiện tại là tận thế mà! Ai còn có tâm trạng mà cười lộ cả hai hàm răng như thằng khùng chứ?!
Dù có gặp chuyện vui thế nào đi nữa, nghĩ đến tương lai vô định, ít nhất cũng nên có chút ngậm ngùi chứ?
Gã “Anh Tiếu” kia chắc là đại sứ thương hiệu kem đánh răng, vừa cười rạng rỡ vừa hào hứng kể về “kỳ tích” của mình khi đi thăm dò đường xá:
“Tôi vừa thấy mấy con búp bê trên đường, lập tức cảm thấy bất ổn! Đây là con đường cuối cùng! Nếu đường này cũng không đi được thì chẳng phải công cốc sao?! Nhưng trời không tuyệt đường người! Đúng lúc đó, tôi chợt lóe lên một ý nghĩ! Phát hiện mấy con búp bê kia có gì đó rất bất thường!”
“Bất thường thế nào?” Có người phụ họa như bạn diễn hài.
Anh Tiếu giơ hai ngón tay, chỉ vào mắt mình đầy nghiêm túc:
“Chính là đôi mắt lửa này đã phát hiện ra điều dị thường!”
Đám bạn đồng hành cười ồ lên, vừa bóc hạt vừa nhìn gã như đang xem xiếc:
“Này Đàm Tiếu, thôi đi, đừng bốc phét nữa!”
Gã mặc kệ, hỏi đám đông:
“Có ai biết vì sao phải tránh khu vực có búp bê không?”
“Còn phải hỏi? Vì sẽ bị biến thành búp bê chứ gì!” Có người lập tức đáp.
Đàm Tiếu lắc đầu đầy thâm sâu, ra vẻ nếu không đoán đúng thì khỏi nghe tiếp.
Cả đám la ó, huýt sáo giục nói tiếp.
Người đàn ông đeo kính cũng bật cười, thong thả nói:
“Những con búp bê xuất hiện đơn lẻ thì không đáng ngại, nhưng nếu ở một khu vực có quá nhiều thì nên cảnh giác. Theo giải thích của chuyên gia tại viện nghiên cứu quốc gia, những khu vực đó có thể xuất hiện hiện tượng từ trường bất thường, gây ảnh hưởng khó lường đến cơ thể người. Vì vậy chúng ta mới tránh. Được rồi, Đàm Tiếu, nói tiếp đi, đừng kéo dài nữa.”
Lãnh đạo vẫn có trọng lượng riêng, Đàm Tiếu đập tay lên đùi, như thầy kể chuyện vỗ bàn khai màn:
“Được! Tôi nói!”
Giữa hàng chục ánh mắt chờ đợi, chỉ có Bạch Ấu Vi là nhịn không nổi, lặng lẽ đảo mắt một vòng.