Người đàn ông đeo kính ngồi ở vị trí trung tâm, có vẻ đúng là người dẫn đầu như mọi người đã đoán.
Nhưng ngày tháng của anh ta e là không mấy dễ chịu, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc bóng dầu, trông như đã mấy ngày không tắm rửa gì tử tế.
Thẩm Mặc hỏi:
“Trao đổi thông tin là gì?”
Đối phương nhẹ đẩy kính lên, thong thả đáp:
“Cậu có thể hiểu là chia sẻ thông tin. Mỗi người đều phải nói ra những gì mình biết, không được giấu diếm, như vậy mọi người mới có thể cùng nhau bàn cách đối phó. Nếu ai cũng giữ miệng chờ người khác hiến kế thì mãi mãi sẽ không giải quyết được vấn đề, đúng không?”
Lời này không sai. So với việc chiến đấu một mình, hợp tác tập thể rõ ràng an toàn và hiệu quả hơn nhiều.
Từ xưa đến nay, nhân loại đã giải quyết vô số khó khăn bằng cách chung tay hành động, đó có thể nói là một trong những trí tuệ lớn nhất của loài người.
Tuy nhiên, một khi người tham gia hợp tác quá đông, cũng khó tránh khỏi chuyện có kẻ thừa nước đục thả câu hoặc muốn đục lỗ thuyền người khác để tìm cơ hội cho riêng mình.
Bạch Ấu Vi ôm con thỏ bông, cất giọng mềm mại:
“Nhưng… bọn em đâu biết thế nào mới gọi là thông tin có giá trị đâu…”
Đột nhiên cô cất tiếng làm nũng như vậy khiến Thẩm Mặc giật bắn, hai tay đặt trên tay vịn xe lăn nổi cả da gà.
Cô lại còn làm bộ ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt rượt đáng thương nhìn sang:
“Anh ơi, anh biết không?”
Thẩm Mặc: “…”
Anh nghẹn lời.
Có lẽ vì vẻ ngoài của Bạch Ấu Vi quá dễ đánh lừa người khác, người đàn ông đeo kính dường như khá hài lòng, kiên nhẫn giải thích:
“Đừng vội. Các cậu đã đến được đây, chắc là cũng từng gặp mấy con búp bê dọc đường rồi nhỉ? Mọi chuyện có liên quan đến búp bê đều có thể nói ra, càng chi tiết càng tốt. Dù là điều gì đó mà các cậu chưa hiểu, cứ nói ra, biết đâu sẽ gợi ý được gì mới cho mọi người.”
Bạch Ấu Vi mím môi, ra vẻ đang cố gắng suy nghĩ:
“Ừm… trên đường đến đây, bọn em gặp một chú đầu trọc lái xe bán tải. Chú ấy chạy qua đoạn có búp bê mà chẳng hề gì, nên em và anh trai bám theo phía sau… Nhưng mấy người phía sau nữa thì lại biến thành búp bê hết. Cho nên… em đoán… có khi nào là giới hạn về số người? Nếu ít người thì có thể an toàn đi qua?”
Nói xong, cô nhìn người đàn ông đeo kính với vẻ lo lắng:
“Vậy… chuyện đó có tính là thông tin có giá trị không ạ?”
Người đàn ông đeo kính nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hơn:
“Tính chứ. Phát hiện của cô trùng khớp với quan sát gần đây của chúng tôi. Qua đây ngồi đi.”
Bạch Ấu Vi lộ vẻ nhẹ nhõm, mỉm cười cảm ơn anh ta.
Thấy cô nhập vai quá ngọt, Thẩm Mặc đành miễn cưỡng vào vai “anh trai ít nói”, im lặng đẩy xe lăn đến gần.
Mọi người tự giác dạt sang hai bên, nhường chỗ cho họ, điều này cũng gián tiếp cho thấy vị trí lãnh đạo của người đàn ông đeo kính trong nhóm.
Thẩm Mặc kéo một chiếc ghế ngồi cạnh xe lăn.
Bạch Ấu Vi ngẩng khuôn mặt ngây thơ hỏi:
“Nếu chỉ cần ít người là sẽ an toàn, vậy đi một mình có phải sẽ càng chắc chắn hơn không?”
“Điều kiện hạn chế có nhiều loại, số người chỉ là điều dễ thấy nhất. Chắc chắn còn điều kiện ẩn khác. Dù sao thì, nhóm người đầu tiên bị biến thành búp bê đều là khi đi một mình nên giờ chưa thể khẳng định được gì.”
Người đàn ông đeo kính nói xong thì không tiếp tục chủ đề nữa, quay sang hỏi mọi người:
“Quay lại chuyện ban nãy. Nhóm người ra ngoài thám thính hôm nay vẫn chưa quay về, mọi người thấy có nên tiếp tục chờ không?”