Vợ chồng trung niên kia có vẻ xem cô là một tiểu thư không hiểu chuyện, chẳng mấy để tâm đến lời cô nói, chỉ quay sang Thẩm Mặc:

 “Lát nữa mọi người trong nhà hàng sẽ họp lại, anh chị có muốn tham gia không?”

Thẩm Mặc liếc nhìn Bạch Ấu Vi, tùy ý hỏi:

 “Họp gì vậy?”

“Chỉ là ngồi lại với nhau bàn cách ứng phó.” 

Người kia hòa nhã giải thích: 

“Nhiều người sẽ có nhiều cách nghĩ, cùng nhau tìm cách còn hơn loay hoay một mình. Không muốn tới cũng không sao, không ép buộc.”

Thẩm Mặc khẽ gật đầu, khách khí nói: “Được, lát nữa chúng tôi sẽ qua.”

Vợ chồng kia nghe xong thì không nói gì thêm, quay người rời đi.

“Ở lại làm gì? Anh muốn moi thông tin từ họ à?” 

Bạch Ấu Vi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường:

 “Siêu thị bị vét sạch rồi, họ ở đây ăn uống chắc cũng không phải ngày một ngày hai. Cái đám không dám mạo hiểm này mà anh còn trông mong họ biết được gì à?”

Thẩm Mặc mở cửa xe, cúi người bế cô vào, rồi lấy bánh mì và nước đưa cho cô.

“Đường cao tốc bị chặn rồi, muốn tới Dương Châu phải đi đường vòng. Mà chưa chắc xe đã đến nơi kịp trước khi trời tối. Lái ban đêm thì khó nhìn đường, gặp búp bê khó mà né kịp, nên ở lại xem họ nói gì cũng không tệ.”

Bạch Ấu Vi nghe xong, cau mày nhưng không phản đối.

Cô chẳng có cảm tình gì với đám người trong khu dịch vụ này nhưng tình hình hiện tại, quyết định nào cũng không chắc là lựa chọn đúng.

Cô gặm một miếng bánh mì, nhai chậm rãi, rồi hỏi: 

“Anh nghĩ trong đám người này, có ai từng vượt qua trò chơi chưa?”

Thẩm Mặc đang lục hành lý trong cốp xe, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô: 

“Cô thấy sao?”

“Tôi thấy có.” 

Bạch Ấu Vi nói:

 “Cặp vợ chồng lúc nãy nhìn có vẻ chất phác, không giống kiểu người thích ra mặt. Vậy mà lại chủ động đứng chờ ở xe chúng ta, nhìn thì tưởng là nhiệt tình nhưng tôi thấy giống như bị ai sai đi hơn.”

Thẩm Mặc hơi khựng lại, tỏ ra ngạc nhiên.

Anh cũng đã cảm thấy điều đó, chỉ không ngờ Bạch Ấu Vi cũng tinh ý như vậy.

“Quan sát của cô không tồi.”

 Anh lôi ra một chiếc chăn quân dụng từ cốp, đắp lên chân cô, bình thản nói:

“Trong đám người kia chắc có một kẻ cầm đầu, hắn muốn thu thập tin tức thì phải tiếp xúc với người mới đến. Còn vì sao không tự mình ra mặt thì dễ hiểu thôi, gửi một cặp vợ chồng trông hiền lành tới dễ chiếm được lòng tin hơn.”

Bạch Ấu Vi nghi ngờ nhìn anh: 

“Anh biết rõ trong đó có vấn đề, sao vẫn muốn đi họp?”

Thẩm Mặc cười nhạt: 

“Có vấn đề không đồng nghĩa với có ác ý. Họ cần thông tin, chúng ta cũng vậy.”

Từ trò “Thỏ Rùa chạy đua” có thể thấy, không phải ai cũng biến thành búp bê, chỉ cần vượt qua trò chơi là có thể sống sót. Nhưng tại sao trong thành phố lại không ai biết điều đó? Thậm chí không có lấy một chút thông tin?

Lại nghĩ tiếp, sau khi họ vượt qua trò chơi, tín hiệu mạng lập tức bị cắt, vậy liệu có phải tất cả những người chiến thắng đều bị đưa đến khu vực không có tín hiệu nên không thể truyền tin ra ngoài?

Nếu đúng là vậy, thì thảm họa này còn đáng sợ hơn tưởng tượng.

Tám giờ tối, màn đêm buông xuống, toàn bộ khu dịch vụ chỉ còn nhà hàng là sáng đèn.

Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi bước vào.

Người trong nhà hàng đang ngồi quây thành vòng tròn, nghe tiếng động liền đồng loạt ngoái đầu lại. Thấy hai người, họ lại thờ ơ quay đi, không có vẻ gì ngạc nhiên.

Ánh đèn trắng lạnh từ trần nhà rọi xuống, kéo bóng tối dài và sâu trên mặt từng người, ánh lên những nét mặt tê dại gần như giống hệt nhau, khiến khung cảnh trở nên rờn rợn.

“Người mới à?” Một người đàn ông đeo kính ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản, “Nếu muốn tham gia cuộc họp, trước hết phải trao đổi thông tin.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play