Trong lúc đứng chờ ngoài nhà vệ sinh nữ, bên trong thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng động như “cộp”, “rầm”, có vẻ là cây gậy chạm vào đâu đó, hoặc cô va phải thứ gì.

Những việc thường ngày người khác làm dễ như không, với cô lại chẳng khác gì một trận chiến.

Sự bực dọc thoáng qua trong lòng anh cũng dần tan biến.

Tính toán với cô làm gì? Chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, từ nhỏ đã yếu ớt, thiếu cảm giác an toàn, ngày trước sống trong nhung lụa thì không sao, giờ lại phải sinh tồn trong thời loạn, có chút cáu gắt cũng là lẽ thường. Dù sao cũng chỉ được cái miệng là sắc bén.

Thẩm Mặc đứng lặng ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Có tiếng lạch cạch va chạm, tiếng nước xả ào ào, tiếng quần áo sột soạt, tiếng đầu gậy ma sát dưới nền gạch, rồi tiếng cửa bị bật mạnh, “rầm”!

Bạch Ấu Vi chống gậy bước ra, gương mặt nhỏ nhăn nhó: “Mau đưa tôi đi rửa tay! Trong này thối muốn chết!”

Thẩm Mặc bật cười, đi tới đỡ cô lên xe lăn rồi đẩy đến bồn rửa tay.

Vòi nước cảm ứng hơi khó dùng, Bạch Ấu Vi thử mấy lần không ra nước, suýt nữa mắng to, cuối cùng cái vòi cũng như bà già tám mươi mới khò khè phun ra vài dòng nước yếu ớt.

Cô miễn cưỡng rửa tay hai lượt, vẻ khó chịu trên mặt mới dịu đi một chút.

“Khu dịch vụ điều kiện có hạn, chịu khó tí. Đợi tới Dương Châu sẽ ổn hơn.” Thẩm Mặc nói.

Bạch Ấu Vi bĩu môi không đáp, trong lòng lại nghĩ: Tới Dương Châu chưa chắc đã ổn.

Thẩm Mặc vòng ra sau đẩy xe lăn.

Đúng lúc đó, cô đưa tay nắm lấy vạt áo anh.

Cô vừa rửa tay xong chưa kịp lau khô, làn da trắng nõn phủ một lớp nước lóng lánh, mềm mại yếu ớt, đầu ngón tay ánh lên sắc hồng đào.

Thẩm Mặc cúi mắt nhìn tay mình đang đặt trên tay vịn của xe, khớp xương rõ ràng, đường gân sâu và mạnh mẽ, mang theo nét đặc trưng của phái nam.

Cùng là đôi tay, vậy mà khác biệt quá lớn. Sự khác nhau giữa hai giới thể hiện từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Bạch Ấu Vi nhíu mày: 

“Còn đi siêu thị nữa không? Ở đây không có tín hiệu, thức ăn với nước đều bị người ta lấy sạch rồi, cảm giác không ổn lắm, chi bằng đi thôi, kẻo trời tối mất.”

Lúc này đã là hoàng hôn mà anh thì không muốn chạy xe ban đêm.

Thẩm Mặc nghĩ ngợi rồi gật đầu:

 “Vậy không đi nữa. Giờ đi thì chắc còn kịp tới Dương Châu trước khi trời tối.”

Đợi đến Dương Châu, có tín hiệu mạng và chỗ trú chân, mọi việc sẽ dễ tính hơn.

Cả hai quay về bãi xe.

Không ngờ vừa về tới đã thấy một đôi nam nữ đứng chờ bên xe, vẫy tay chào họ.

Tới gần mới thấy là một cặp vợ chồng trung niên, trông hiền lành chất phác.

“Các anh chị định đi Dương Châu à?” Người phụ nữ cất tiếng nhắc nhở, “Chúng tôi cũng đi Dương Châu nhưng phía trước bị kẹt xe rồi, nên mọi người mới tạm nghỉ ở đây. Giờ đi thì không an toàn đâu.”

“Kẹt nghiêm trọng lắm sao?” Thẩm Mặc hỏi.

Người đàn ông tiếp lời: 

“Kẹt hơn trăm mét, xe bên trong toàn là búp bê, không ai dám qua.”

“Nếu xe không qua được, đi bộ men theo lề thì sao?” Bạch Ấu Vi lên tiếng “Có ai từng thử đi bộ tới Dương Châu chưa?”

Hai vợ chồng nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ, rõ ràng chưa từng nghĩ đến điều đó.

“Trong xe còn nhiều đồ lắm…” Người phụ nữ do dự, “Đồ ăn, đồ dùng, quần áo thay… đều ở trong đó.”

Người đàn ông cũng nói: “Lỡ như Dương Châu cũng có chuyện thì không có xe là chạy không kịp đâu.”

Xe cộ đôi khi không chỉ là phương tiện di chuyển, mà còn là nơi trú thân. Trừ phi gặp tình huống cực kỳ nghiêm trọng, nếu không ít ai chịu từ bỏ xe của mình.

Nhưng theo Bạch Ấu Vi, đi bộ mười mấy tiếng tới Dương Châu còn hơn là bị kẹt chết ở đây.

Huống hồ xe sớm muộn cũng phải bỏ.

Bởi nếu thế giới này cứ hỗn loạn tiếp, xăng dầu sẽ sớm trở thành thứ khan hiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play