Nửa tiếng sau, Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi đến khu dịch vụ.
Trong khu dịch vụ tụ tập khoảng hai mươi người, già trẻ trai gái đủ cả, tất cả đều ở trong nhà hàng. Nhân viên vốn làm việc tại đây thì không thấy bóng dáng đâu.
Khi Thẩm Mặc đẩy xe lăn đi vào, ánh mắt của mọi người trong nhà hàng lập tức đổ dồn về phía cửa. Thấy chỉ là một người đàn ông và một cô gái tàn tật, ai nấy đều đồng loạt lộ vẻ thất vọng.
Kể từ khi thế giới biến loạn, con người vẫn luôn trông chờ sự cứu rỗi, dù là đội cứu hộ do chính phủ tổ chức hay là sức mạnh cứu thế do các tôn giáo kêu gọi, gì cũng được, chỉ cần có một tia sáng le lói cũng còn hơn là mịt mù tuyệt vọng như hiện tại.
Thẩm Mặc liếc mắt nhìn quanh đám người trong nhà hàng, đoán tình hình nơi này cũng không khả quan lắm, bèn đẩy Bạch Ấu Vi sang siêu thị bên cạnh.
Trong siêu thị, kệ hàng gần như đã bị vét sạch. Họ tìm được một ổ cắm điện, rồi bắt đầu sạc cho con thỏ bông.
Cách sạc nhìn có vẻ thô sơ nhưng thực ra rất hiện đại, chỉ cần để con thỏ bông tựa vào ổ điện là nó có thể sạc, không cần cắm dây, cũng chẳng cần tiếp xúc trực tiếp.
Chỉ là không biết bao giờ mới sạc đầy.
Không giống các thiết bị điện tử thông thường có hiển thị phần trăm pin, cái này hoàn toàn phải dựa vào cảm giác của người sử dụng. Bạch Ấu Vi cảm thử hồi lâu mà vẫn không thể đoán được.
“Miêu tả xem nào.” Thẩm Mặc nói.
Bạch Ấu Vi hỏi ngược lại: “Nhà anh có hồ bơi không?”
Thẩm Mặc: “Sao thế?”
Bạch Ấu Vi: “Cảm giác giống như cầm một cái ống nước nhỏ rồi xả nước vào hồ bơi, anh đoán xem bao giờ mới đầy?”
Thẩm Mặc: “…”
Ừm, ví dụ này thật sống động.
Việc sạc pin quá chậm khiến Bạch Ấu Vi mất kiên nhẫn, cô ôm lấy con thỏ rồi nói muốn đi vệ sinh.
Cô ghét cái cảm giác bị sinh lý chi phối như thế này.
Gậy gấp phải treo bên cạnh xe lăn, giấy vệ sinh và khăn ướt được bỏ vào túi vải bên hông còn lại. Nếu không tìm được bồn cầu ngồi thì còn phải mang theo cả ghế nhỏ tự dùng.
Thẩm Mặc đẩy cô đến nhà vệ sinh, hiếm khi cảm thán một câu: “Cả đời tôi lần đầu tiên vào nhà vệ sinh nữ đấy.”
Bạch Ấu Vi lạnh giọng: “Chỉ là vào nhà vệ sinh nữ thôi, có ai bắt anh cởi quần phụ nữ đâu.”
Vừa nói xong, cô lại nhớ đến trước kia, không chỉ có chuyện đi vệ sinh, cả tắm rửa, lau người, xoa bóp cũng đều do hộ lý và bảo mẫu lo liệu. Giờ thì phải dựa vào một người đàn ông xa lạ, nghĩ tới đó lòng cô lại trào dâng chán ghét.
Chán ghét Thẩm Mặc, càng chán ghét bản thân mình hơn.
“Nhưng mà chuyện cởi quần phụ nữ đối với anh chắc cũng quen rồi nhỉ.” Tâm trạng tệ hại khiến giọng điệu cô càng trở nên chua ngoa.
Thẩm Mặc chỉ liếc cô một cái.
Cởi quần phụ nữ, thật ra là lần đầu tiên trong đời.
Nhưng nếu bây giờ tranh cãi vì chuyện này thì cũng trẻ con quá.
Anh hiểu rất rõ, cảm xúc của Bạch Ấu Vi lúc lên lúc xuống, một khi chạm đến điểm nhạy cảm nào đó là cô lại xù lông, sắc bén như một con nhím nhỏ.
Mà thật cũng khó cho cô, khuôn mặt mềm mại đáng yêu như vậy lại cố bày ra vẻ hung dữ, giống y như một con mèo con đang dựng lông vì tức giận.
Thẩm Mặc thầm buồn cười trong lòng, rồi đẩy xe vào một phòng vệ sinh tương đối sạch sẽ, hỏi: “Cô muốn ngồi rồi cởi hay đứng cởi?”
Bạch Ấu Vi mặt lạnh như tiền, cắn môi dưới, cuối cùng lúng túng lấy ra một gói đồ trong túi bên và dúi mạnh vào tay anh.
“Lót cái này vào.”
Cô ra lệnh như một bà hoàng đầy kiêu ngạo.
Thẩm Mặc mở túi ra, thấy bên trong là một miếng lót bồn cầu bằng bông dùng một lần, chắc là đồ cô thường mang theo khi ra ngoài.
Anh cúi người lót miếng đó lên bồn cầu, rồi quay lại thì thấy Bạch Ấu Vi đã chống gậy đứng lên.
Trông cô đứng khá vất vả, trên đầu mũi lấm tấm mồ hôi, lấp lánh như sương.
“Thật sự không cần tôi giúp?” Thẩm Mặc dò xét.
Bạch Ấu Vi trừng mắt nhìn anh: “Ra ngoài canh cửa, không cho ai vào!”
Thẩm Mặc hỏi lại: “Phụ nữ cũng không được vào?”
Cô như bị giẫm phải đuôi, giọng sắc lạnh như dao:
“Đúng! Phụ nữ cũng không được vào! Bất cứ ai vào cũng ảnh hưởng đến quá trình bài tiết sinh lý của tôi! Anh thấy phiền à? Phiền thì muộn rồi! Phải chịu thôi! Nếu không phải tại anh khăng khăng bắt tôi đi theo, thì tôi đâu cần phải ở cái chỗ tởm lợm này mà đi vệ sinh!”
Cô chống gậy bước vào phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Thô lỗ và ngang ngược hết sức. Thẩm Mặc sờ mũi, cảm thấy mình đúng là còn quá hiền…
Lần sau có thể thử nghiêm khắc hơn một chút.
Anh để xe lăn ở trước cửa phòng vệ sinh, rồi quay ra ngoài.