Đỗ Lai tỉnh lại khi mưa đã tạnh, gió cũng yên.
Lúc đó tầm chạng vạng, mặt trời màu vàng nhạt chiếu xuống mỏm đá, mặt đất ấm hẳn.
Anh vịn trán ngồi dậy, vẫn thấy yếu ớt, choáng váng.
Cổ họng đau rát như bị thiêu.
Anh muốn uống nước, đảo mắt nhìn quanh thì thấy bên cạnh có sáu ống trúc: hai ống đựng quả, hai ống đựng nước, còn lại hai ống rỗng, được xếp ngay ngắn.
Bên ngoài vang lên giọng mắng chửi đặc trưng của Phó Diệu Tuyết:
“Đồ chết tiệt! Cút ra chỗ khác! Đúng là tám trăm năm chưa ị phải không?!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play