Phó Diệu Tuyết mới hớp được vài ngụm đã cạn sạch.
“Chẳng đủ gì hết!”
Cô ta bĩu môi bất mãn, “Tôi còn chưa kịp nếm mùi vị thì đã hết rồi!”
Đỗ Lai đang cưa tiếp cây thứ hai, không thèm ngẩng đầu:
“Đây là nước, không phải canh, tất nhiên là không có vị gì.”
Câu nói mang chút ý chế giễu, Phó Diệu Tuyết nghe xong liền nheo mắt, gườm gườm nhìn sau đầu anh:
“Ý là… anh không cần một trăm triệu nữa đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT