Thẩm Mặc không nói một lời, xuống xe kiểm tra những người khác.

Tất cả những người từng tham gia trò chơi “Rùa và Thỏ”, ngoài họ ra, không ai sống sót, tất cả đều biến thành búp bê.

Không thể nói, không còn thở, da thịt như nhựa, khớp nối là khớp cầu, mắt trở thành hai viên bi thủy tinh vô hồn… Họ đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống.

Bạch Ấu Vi khẽ lẩm bẩm: “Thì ra là vậy… thất bại thì biến thành búp bê; còn vượt qua thì được thưởng một con búp bê…”

Thì ra là như vậy…

Hóa ra thế giới thành ra như bây giờ là vì điều này…

Tựa như vừa vén lên một lớp sương mù, tưởng chừng sẽ sáng tỏ nhưng trước mắt chỉ là khoảng đen mênh mông. Nỗi sợ hãi vô hình như thủy triều tràn đến, vừa căng thẳng, vừa rợn người, lại lẫn chút kích thích kỳ dị không thể nói rõ…

Bạch Ấu Vi nắm chặt con thỏ nhồi bông, đầu óc ngổn ngang.

Thẩm Mặc mặt mày nặng nề quay lại xe.

“Rời khỏi đây trước đã.”

“Ừm.”

Cao tốc thẳng tắp, tưởng như không có điểm cuối.

Trên con đường trống trải, chỉ còn một chiếc xe lao vun vút.

Bạch Ấu Vi ngồi trong xe, nhìn khung cảnh lặp đi lặp lại ngoài cửa sổ, thần sắc hoảng hốt.

Thật điên rồ…

Trò chơi, búp bê, phần thưởng… tất cả đều quá phi lý.

Nếu nơi nào có búp bê, nơi đó tồn tại một trò chơi, vậy thì thành phố chẳng phải biến thành phó bản? Còn thế giới này, biến thành bản đồ trò chơi?

Dương Châu thì sao?

Dương Châu thực sự an toàn sao?

Nghĩ đến đây, Bạch Ấu Vi lập tức lục túi lấy điện thoại, phát hiện cột sóng trống không.

Không gọi được, không có mạng.

“Bật radio lên.” Bạch Ấu Vi nhận ra điều gì đó.

Thẩm Mặc hình như cũng cảm thấy bất thường, giơ tay bật radio xe.

Trong radio chỉ vang lên tiếng xì xì xì.

Bạch Ấu Vi không chớp mắt, chăm chăm nhìn vào máy.

Thẩm Mặc mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, một tay đặt trên vô-lăng, tay kia lần lượt nhấn nút đổi kênh. Mỗi lần nhấn, dừng lại vài giây.

Âm thanh nhiễu cứ vang lên trong xe, kéo dài không dứt.

Làm vậy chục lần, anh dừng tay, tắt máy radio: “Không có tín hiệu.”

Toàn bộ hệ thống thông tin bị tê liệt. Gọi điện, mạng, đài phát thanh… tất cả đều không thể dùng.

Nó xảy ra từ lúc nào?

Là lúc trò chơi bắt đầu sao?

Không ai biết.

Sắc mặt Bạch Ấu Vi càng thêm tái nhợt. Cô không quan tâm thế giới sẽ ra sao, cô chỉ quan tâm mình sẽ sống thế nào nếu ngày tận thế thật sự đến.

Cô siết chặt con thỏ lông trong tay, thầm nghĩ: cái kiểu dằn vặt thế này, chi bằng bùng phát một đợt zombie máu lửa cho xong!

Thẩm Mặc liếc cô qua gương chiếu hậu, hỏi: “Con thỏ bông đó, cô có đầu mối gì không?”

Trông như món đồ chơi trẻ con nhưng là phần thưởng mang tên “Một phần mười Tôi”.

Bạch Ấu Vi mấp máy môi, có chút do dự.

Tất nhiên là cô biết. Thật ra ngay khi vừa chạm vào con thỏ, trong đầu cô lập tức hiện ra một lượng thông tin, cảm giác rất kỳ lạ nhưng cũng rất tự nhiên.

Chỉ là… có nên tin Thẩm Mặc không?

Cô cân nhắc chốc lát rồi đáp: “Con thỏ này có thể phóng ra điện năng trong bán kính hai mét, mức điện tối đa là một phần mười.”

Nói rồi, cô nhếch môi cười lạnh: “Chỉ là không nói rõ một phần mười là bao nhiêu volt hay bao nhiêu ampere, nên hiệu quả thật sự thì khó mà biết được. Còn nữa, muốn dùng thì phải sạc điện trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play