“Phải sạc điện?” Thẩm Mặc bật cười.
Thứ công nghệ có thể kéo cả đám người vào một trò chơi như vậy, hiển nhiên là loại công nghệ cực kỳ tiên tiến, thậm chí nói là đến từ nền văn minh ngoài hành tinh cũng không quá lời.
Vậy mà phần thưởng tạo ra lại cần sạc điện? Thật đúng là... “gần gũi với đời sống”.
“Tôi nhận được đạo cụ dùng một lần.” Thẩm Mặc vừa lái xe vừa trao đổi thông tin với cô: “Súng lệnh, sau khi bắn sẽ khiến tất cả người trong bán kính 10 mét lấy người cầm súng làm trung tâm chạy hết tốc lực. Hiệu quả sẽ chịu ảnh hưởng bởi khoảng cách, môi trường và ý chí cá nhân. Người cầm súng không bị ảnh hưởng bởi tiếng súng.”
Anh nhặt khẩu súng đồ chơi lên, ném nhẹ về phía ghế sau. “Thứ này với tôi không có tác dụng gì, cô giữ lấy đi, lúc nguy cấp còn có thể giữ mạng.”
Bạch Ấu Vi đón lấy khẩu súng, trầm ngâm suy nghĩ: “Có khi nào vì cấp độ người chơi quá thấp, chưa đủ trình để nhận thưởng ở cấp độ cao nên hiệu quả bị giảm mạnh?”
Cô đoán: “Có thể là để giữ tính cân bằng cho trò chơi, nếu không thì quá vô dụng rồi...”
Nghĩ kỹ lại, trong hoàn cảnh bình thường, ai cần loại đạo cụ này? Một phát súng khiến đối phương không kiểm soát mà chạy trối chết, hay búp bê đến gần thì phóng điện giật người? Những món đồ này rõ ràng được thiết kế riêng cho trò chơi.
“Cô nghĩ, những trò như vậy còn xuất hiện nhiều nơi khác không?” Thẩm Mặc hỏi.
Bạch Ấu Vi đáp: “Rõ rành rành ra đó còn gì?”
Thẩm Mặc nắm tay lái, không nói gì.
Bạch Ấu Vi lại nhớ đến sự bất thường của anh trong trò chơi, bèn cau mày hỏi:
“Anh có biết điều gì không?”
Thẩm Mặc nhướng mày, qua gương chiếu hậu liếc nhìn cô.
Bạch Ấu Vi nói:
“Trong trò chơi vừa rồi, tên tóc vàng căn bản không cần cứu nhưng anh lại liều mình kéo hắn ra khỏi đám thỏ, sau đó còn liên tục quan sát biến hóa trên cơ thể hắn. Anh rất để tâm đến hắn? …Không đúng, anh không quen biết hắn. Với thân phận sĩ quan cấp cao của Cục An ninh Quốc gia, anh đâu thể có giao tình gì với loại lưu manh đầu đường xó chợ ấy.”
Nghĩ tới đây, ánh mắt Bạch Ấu Vi chợt sáng lên: “Anh tới điều tra sao?”
Sắc mặt cô đột nhiên lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên thờ ơ:
“Anh không phải đến đón tôi, chỉ là thuận đường trong lúc điều tra.”
Tốc độ thay đổi sắc mặt của cô khiến Thẩm Mặc cảm thấy thú vị.
Vừa trải qua một trận sinh tử, vậy mà lại để tâm tới chuyện nhỏ nhặt như vậy...
Không biết nên nói cô còn trẻ con hay là thần kinh nhạy cảm…hoặc có lẽ là cả hai.
“Tôi đến đón cô thật.” Anh đáp. “Lúc đang làm nhiệm vụ gần đó thì nhận được cuộc gọi của mẹ cô nên cố tình vòng qua đón.”
Sắc mặt Bạch Ấu Vi vẫn không dịu lại, ngữ khí lạnh nhạt:
“Chẳng thân chẳng thích, đâu cần phải đặc biệt tới đón. Cùng lắm là tiện đường, thuận nước đẩy thuyền. Tôi tự biết thân biết phận, anh không cần nói lời dễ nghe để dỗ tôi. Anh đâu phải bảo mẫu nhà tôi.”
Cô thông minh, Thẩm Mặc cũng không cãi.
Cả hai rơi vào im lặng.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh một đoạn, cuối cùng vẫn là Bạch Ấu Vi phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Anh đến làm nhiệm vụ, vậy thành công chưa?”
Thẩm Mặc nhìn chằm chằm con đường phía trước, lắc đầu: “Chưa.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Đi tìm người.”
Bạch Ấu Vi suy nghĩ một chút, dò hỏi: “Nhà khoa học à?”
Thẩm Mặc cười khẽ:
“Cũng gần như thế, là một giáo sư già.”
Bạch Ấu Vi tiếp lời:
“Vậy còn anh…”
“Không tìm được. Phòng thí nghiệm trống rỗng, không có người, cũng chẳng có búp bê.” Thẩm Mặc nói thêm:
“Chúng tôi tìm kiếm xung quanh, toàn bộ đội ngũ đều biến thành búp bê, không hiểu vì sao chỉ mình tôi không sao. Sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ cô.”
Anh cong môi, hỏi: “Vậy cô hài lòng chưa?”
Bạch Ấu Vi bĩu môi, cười khẩy: “Sống còn chưa lo xong, còn có tâm trí đi đón con gái nhà người ta.”
“Thuận đường thôi.” Thẩm Mặc cười nhạt.
“Hừ.”
Hừ xong, cô lại thấy vô vị.
Anh đón cô là vì lời hứa với mẹ cô, cô vốn không nên mong đợi gì thêm, càng không có tư cách oán trách.
Cô là một người không được yêu thích. Chỉ cần người ta đối tốt với cô một chút, cô đã phải biết ơn rồi, đúng không?
Nghĩ vậy, khuôn mặt cô trở lại vẻ bình thản, không còn giận dỗi, cũng không còn biểu cảm gì.