“Người đàn ông kia cũng tấn công người khác, tại sao không bị trừng phạt?” Thẩm Mặc hỏi.
Người đầu thỏ không ngần ngại giải thích: “Giám sát viên phải đảm bảo trò chơi được tiến hành và kết thúc suôn sẻ.”
Nghĩa là sau khi trò chơi kết thúc thì không được phép tấn công người chơi đã vượt qua, vì sẽ ảnh hưởng đến kết quả trò chơi.
Tương tự, trước khi trò chơi bắt đầu cũng không thể ra tay, vì giảm số người chơi có thể khiến trò chơi không thể tiếp tục. Chỉ khi trò chơi đang diễn ra, mới có thể muốn làm gì thì làm.
“Chúc mừng hai người đã vượt qua vòng chơi lần này.”
Người đầu thỏ đứng trước mặt họ, cực kỳ lịch sự, hai tay nâng chiếc mũ cao bồi to tướng của nó.
“Rùa cuối cùng đã thắng thỏ nên nhận được phần thưởng xứng đáng. Các người có thể chọn một huy chương chiến thắng hình rùa, hoặc chọn một vật bất kỳ trong trường đua làm phần thưởng.”
Nó đưa tay vào chiếc mũ rộng của mình, lấy ra hàng loạt vật phẩm, như ảo thuật vậy.
Có súng phát lệnh nhỏ xinh, những lá cờ màu ở vạch xuất phát, còn có cả dải ruy băng đỏ dùng làm vạch đích.
Thẩm Mặc hỏi: “Những thứ này có tác dụng gì?”
Người đầu thỏ nghe xong, khẽ mỉm cười.
Nó trước giờ vẫn mặt không cảm xúc, khiến người ta tưởng đang đeo đầu thú giả. Nhưng lúc này, nó cười! Cái miệng ba cánh cong lên một đường quái dị, như thể đang nhìn thấy món đồ chơi thú vị, nét mặt tràn đầy hứng thú.
“Công dụng của phần thưởng… chỉ khi có được rồi mới biết được.”
Người đầu thỏ mỉm cười nhìn hai người, không tiết lộ thêm điều gì. “Vậy… hai người chọn gì?”
Thẩm Mặc chọn khẩu súng phát lệnh.
Dù không phải súng thật nhưng ít nhất cũng có thể hù dọa người khác, hơn nữa anh có linh cảm khẩu súng này không đơn giản, vì trong suốt cuộc thi, mỗi lần nghe tiếng súng, anh đều không kiểm soát được mà muốn chạy.
Còn những vật phẩm khác, tạm thời anh không đoán được công dụng.
“Còn cô thì sao?”
Người đầu thỏ nghiêng đầu, chăm chú nhìn biểu cảm của Bạch Ấu Vi:
“Cô rất đặc biệt. Không chạy một bước nào nhưng vẫn thắng được trò chơi. Tôi thật muốn biết, phần thưởng cô chọn là gì?”
Bạch Ấu Vi cắn môi, từ từ giơ tay lên, chỉ về một hướng—
Người đầu thỏ thoáng nghi hoặc nhìn cô, rồi cúi đầu nhìn lại bản thân, ngỡ ngàng hỏi:
“Phần thưởng cô chọn… là tôi? Nhưng chọn giám sát viên làm phần thưởng, hình như không phù hợp quy định…”
“Không có quy định này!” Bạch Ấu Vi lập tức ngắt lời!
Chỉ cần nghe thấy chữ “vi phạm”, trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh tượng thảm khốc cô gái đeo kính bị thiêu thành than bởi sét, toàn thân căng chặt, lớn giọng:
“Cô không hề công bố quy định đó, vậy không thể nói tôi vi phạm! Không công bố rõ ràng luật mà còn tùy tiện kết tội người khác, đó mới là vi phạm lớn nhất!”
Người đầu thỏ im lặng nhìn cô.
Bạch Ấu Vi cắn chặt môi, cố chấp đối đầu.
Cô biết mình đang đánh cược nhưng cô không cam tâm!
Bị biến thành con rối trong một trò chơi kỳ lạ, bao nhiêu người chết oan, cuối cùng chỉ được mấy món đồ chơi làm phần thưởng, ai mà cam tâm chứ?
Cô nhìn chằm chằm người đầu thỏ, từng chữ rõ ràng: “Vừa rồi cô có nói, có thể chọn bất kỳ vật nào trong trường đua làm phần thưởng! Mà cô, cũng đang đứng trong đó!”
Không khí lặng như tờ.
Lặng rất lâu.
“… Được thôi.” Người đầu thỏ thoả hiệp.
Bạch Ấu Vi sững người, hơi bất ngờ — dễ vậy sao…
“Theo quy định, giám sát viên không nằm trong danh mục phần thưởng. Nhưng cô nói cũng có lý, không công bố rõ quy tắc là lỗi của tôi.”
Người đầu thỏ vẫn dịu dàng và lịch thiệp
“Tôi đồng ý… trao cho cô một phần mười của tôi làm phần thưởng.”
Một phần mười tôi?
Ý gì chứ?
Bạch Ấu Vi nhíu mày. Chỉ thấy người đầu thỏ lại đưa tay vào mũ.
Nó lấy ra… một con thỏ nhồi bông.
“Phần thưởng đã phát xong. Vậy thì… tạm biệt.”
Người đầu thỏ mỉm cười với cô:
“Tôi sẽ nhớ cô.”
Bạch Ấu Vi tròn mắt, định hỏi thêm nhưng trước mắt chợt lóe lên làn sương trắng chói lòa!
Cô không kịp mở miệng, bản năng nhắm mắt lại. Khi mở ra lần nữa, cô đã trở lại trong xe…
Trên tay, là một con thỏ bông lông mềm mịn. Sắc mặt Bạch Ấu Vi hơi tái, lập tức nhìn về phía trước, Thẩm Mặc đang cầm một khẩu súng đồ chơi nhỏ!
Họ vẫn ở trên đường cao tốc. Xe không biết dừng lại từ lúc nào, xung quanh im ắng, chỉ có tiếng gió.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu rõ — chuyện vừa xảy ra, không phải mơ!