Mạnh Vãn ăn hai cái bánh bao và một bát lớn đồ ăn, lúc gần đi còn cười ha hả chào Điền bá nương: "Bá nương, con về trước ạ."
Trong nồi còn thừa đồ ăn, bàn nào không đủ ăn còn có thể thêm nữa, Điền bá nương bận rộn cả buổi vẫn chưa được ăn cơm, đang cầm muỗng gắp thêm đồ ăn cho khách, nghe thấy Mạnh Vãn phải đi bà vội buông muỗng, từ trong phòng xách cái rổ ra.
"Vãn ca nhi, con giúp bá nương bận việc cả buổi, cái tình này bá nương ghi tạc trong lòng, năm sau nhà con làm việc bá nương sẽ mang cả con dâu qua giúp! Chút đồ này con cầm lấy, không đáng giá tiền, chút tấm lòng của bá nương thôi." Điền bá nương nói thì hay, nhưng ý tứ bên trong lại không phải như vậy.
Bà là trưởng bối, mượn danh Mạnh Vãn để lót đường cho con dâu, chuyện này làm không đạo nghĩa, nhưng cũng không phải đại sự, không đáng để xin lỗi một đứa trẻ.
Trong rổ để hai cái xương ống và hai miếng xương sống lưng có dính chút thịt, như dỗ trẻ con đuổi Mạnh Vãn đi.
Nếu là Tống lục thẩm cho Mạnh Vãn, cậu không nói hai lời sẽ nhận, nhưng Điền bá nương làm như vậy thì có chút khó chịu.
Mạnh Vãn cười nhưng không đến đáy mắt: "Chút việc nhỏ bá nương không cần để trong lòng, đồ vật này con ngại lắm, bá nương mau mang về đi ạ, con xin phép về trước." Cậu chỉ từ chối đồ vật, im lặng không nói đến chuyện làm cỗ năm sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT