Mạnh Vãn là sinh viên mới ra trường, vừa bước chân vào xã hội còn đang muốn vẫy vùng thì phát hiện thế giới bên ngoài trường học không hề dễ dàng.
Quá cạnh tranh!
Không chỉ cạnh tranh với bạn học cùng khóa, trên còn có những sinh viên khóa trước được mời về, trình độ cao hơn hẳn cái bằng đại học hạng hai của cậu. Thậm chí còn có những đàn anh đàn chị khóa trước nữa không cần lương, chỉ cần cơ hội làm việc.
Mạnh Vãn chật vật tìm kiếm cơ hội sống sót, cuối cùng trải qua bao khó khăn mới được nhận vào một khách sạn. Cũng may không phải rửa chén, mà là đúng chuyên ngành kế toán của cậu, lương tháng hai ngàn hai, bao ăn ở.
Nhưng sau khi nghe dì cả ở bếp sau rửa chén một tháng được ba ngàn tám, Mạnh Vãn khóc ròng. Cả đêm cậu không ngủ, nằm trên giường ký túc xá, nghe mùi tất thối và dầu mỡ của bạn cùng phòng mà tự hỏi.
Vấn đề nằm ở đâu?
Không thi đậu đại học top đầu?
Hay là do cha mẹ mất sớm, ở nhờ nhà nhị thúc không ai quản giáo, khiến cậu quen nhìn sắc mặt người khác, tính cách rụt rè không bằng các bạn học rộng rãi hào phóng nên không được yêu thích?
Trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, Mạnh Vãn gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi. Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cậu còn nghe thấy có người hình như đang kêu cháy. Cậu muốn mở mắt ra nhưng mí mắt nặng trĩu như đeo đá. Khói đặc xộc vào phổi khiến cậu muốn ho cũng không còn sức. Cứ như vậy, cậu bất tỉnh đi trong vô thức.
Trên đường, cảm giác da thịt bỏng rát vì lửa liếm láp lại khiến cậu đau đớn tỉnh lại. Cậu muốn kêu thét nhưng không còn hơi sức để phát ra tiếng, rồi lại chìm vào hôn mê dài dằng dặc.
“Sửu Nô Nhi!”
“Mau tỉnh lại, cô nương gọi ngươi qua đó.”
“Sửu Nô Nhi, Sửu Nô Nhi?”
Ai đang ồn ào vậy?
Mạnh Vãn mơ mơ màng màng nói: “Đừng làm ồn, để ta ngủ.”
“Cái thằng Sửu Nô Nhi này thế mà còn ngủ được, đúng là trèo được lên người cô gia rồi thì chẳng coi ai ra gì!”
“Xem ta này!”
Mặt Mạnh Vãn bị người ta hung hăng véo một cái. Người nọ dùng hết sức lực, đau đến Mạnh Vãn lập tức bật dậy khỏi giường.
“Sao vậy, đến giờ đi làm rồi à? Đồng hồ báo thức của ta đâu có kêu?” Là ngày đầu tiên đi làm thuê, cậu đã bắt đầu chủ động hóa thân thành trâu ngựa, không hỏi người khác tại sao véo mình, ngược lại lo lắng nhất là đi làm muộn.
Vội vàng ngồi dậy mở to mắt nhìn xung quanh, hai thiếu niên mặc áo váy màu xanh non, bên ngoài khoác áo màu xanh lục đậm như áo giáp, đang đứng bên mép giường giận dữ trừng mắt nhìn cậu.
Mạnh Vãn không chắc chắn nghĩ: Là con trai sao?
Hai người họ diện mạo đều không tính là xuất chúng, cũng không có đặc điểm nữ tính, mặc bộ quần áo màu xanh non như vậy trông thật kỳ quái.
Hai người thấy cậu tỉnh thì giận dữ nói: “Ngươi chẳng lẽ ngủ đến hồ đồ rồi, nói năng lung tung gì vậy? Cô nương gọi ngươi qua đó, còn không mau đi!”
Mạnh Vãn nhìn chằm chằm hai người họ hai ba giây, sau đó chớp mắt một cái rồi đột nhiên nhắm mắt lại, ngửa người ra sau, mạnh mẽ đập đầu xuống gối.
Cậu còn tưởng mình đang nằm trên cái gối nhồi bằng quần áo cũ, ai ngờ “ầm” một tiếng giòn tan, Mạnh Vãn kêu thảm một tiếng ôm đầu bật dậy khỏi giường.
Che cái ót đau nhức, Mạnh Vãn cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nhà cửa làm bằng gỗ chắc chắn, sàn lát gạch đá, ngay cả cửa sổ cũng làm bằng khung gỗ và giấy dán mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Trên đầu không có trần nhà mà là một cây xà nhà to chắc chắn.
Cuối cùng cậu không thể không chấp nhận hiện thực, đây không phải là ký túc xá công nhân tối qua của cậu, cũng không có ai rảnh rỗi đến mức khi cậu ngủ lại di chuyển cậu đến cái nơi xa lạ này.
Vậy chỉ có thể giải thích một chuyện, sáng sớm cậu ngửi thấy mùi khét là thật sự cháy, mà cậu vì hít phải quá nhiều khói độc, dẫn đến thiếu oxy trúng độc hôn mê, không thể kịp thời chạy ra đám cháy……
“Không cần nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp lôi đi.” Một trong hai thiếu niên thấy Mạnh Vãn chậm rì rì không phản ứng, còn làm ra mấy động tác kỳ quái, sau đó lại ngây ngốc ra, dứt khoát quyết định trực tiếp bắt người.
Hai người họ kéo Mạnh Vãn từ trên giường xuống, nhưng sức lực quá nhỏ, kéo hai cái đã không nhúc nhích được nữa.
Thiếu niên cao hơn trong hai người chống nạnh mắng: “Sửu Nô Nhi, ngươi có biết xấu hổ hay không hả? Thật sự coi mình là tiểu lang quân trong sân chắc, mau cút xéo đi theo chúng ta gặp cô nương!”
Mạnh Vãn ngơ ngác chỉ vào mình, “Ngươi đang gọi ta à?”
Thiếu niên thấp hơn trợn trắng mắt, “Không gọi ngươi thì gọi ai?”
Mạnh Vãn tự mình bò dậy từ dưới đất, nhìn bộ quần áo xanh non giống hệt của mình và bọn họ, thêm một cái vạt áo cộc tay màu sẫm hơn, không rõ đây là cái kiểu tạo hình gì, nhưng nghe ý họ thì chắc là hạ nhân.
Hạ nhân thì hạ nhân, Sửu Nô Nhi là cái quỷ gì mà gọi? Mạnh Vãn sờ sờ mặt mình, da dẻ mịn màng non nớt, khuôn mặt tròn trịa, nhìn lại tay thì trắng trẻo thon dài, chắc là tuổi còn nhỏ, sờ ngũ quan cũng không đến nỗi quá tệ chứ? Rốt cuộc bây giờ mình trông như thế nào?
Bây giờ không phải lúc soi gương, Mạnh Vãn bị hai thiếu niên này vừa kéo vừa đẩy ra khỏi phòng, ra khỏi cái tiểu viện giống như chuyên dành cho hạ nhân ở, rồi đi thẳng đến một cái viện rộng lớn hơn bên cạnh.