“Đồ gốm á? Nếu là làm đồ gốm thì tôi làm cũng được, nhưng mà tại sao lại phải làm?” Thẩm Tư vừa hỏi vừa cố gắng giật lại gấu áo đang bị người giấy níu chặt.

Mặt người giấy được dán bằng giấy trắng hồ kỹ, đầu tóc và mắt đều là giấy đen cắt dán thành, quần áo thì sặc sỡ toàn giấy màu. Nhìn người giấy này, Thẩm Tư bất giác nhớ tới mấy con người giấy tuẫn táng từng thấy—năm đó cậu nhận được tin Giản Niệm qua đời, xin nghỉ về nhà, nhưng cha mẹ Giản Niệm lại bảo đã hỏa táng từ lâu, chỉ còn người giấy mua rẻ bày trong sân.

“Cậu có thể làm giúp tôi một cái đồ gốm được không?” Người giấy giơ giơ cánh tay trắng loá lên, giọng lanh lảnh, “Dễ lắm mà! Giúp tôi một tay đi!”

Thẩm Tư lùi lại hai bước, nhưng người giấy vẫn bám chặt lấy gấu áo, theo cậu lết tới.

“Tại sao phải làm đồ gốm cơ chứ?”

Người giấy chẳng thèm để ý đến câu hỏi đó, cứ lặp đi lặp lại yêu cầu của mình. Ban đầu giọng nó còn bình thường, về sau càng lúc càng the thé, khiến Thẩm Tư nhức hết cả đầu.

“Cậu sợ lửa đúng không? Bỏ ra đi.” Thẩm Tư lấy từ ba lô ra chiếc bật lửa vẫn luôn mang theo, bấm “tách” một cái.

Nếu là người giấy thật thì chắc chắn sợ lửa. Trước kia mấy con người giấy đặt trong sân nhà Giản Niệm cũng bị châm lửa đốt như vậy, cha mẹ Giản Niệm cố tình để cậu nhìn cảnh đó, rồi hối hả đuổi cậu đi, thậm chí còn lan tin đồn “Thiên Sát Cô Tinh” để bôi nhọ. Cậu bị gạt ra khỏi làng từ đó. Cha mẹ đã chết, tiểu dì không quan hệ huyết thống cũng không chứa chấp, ngay cả người bạn thân cuối cùng cũng mất vì bệnh.

Một tia lửa bắn lên người người giấy—“phựt”—trong chớp mắt, nó bốc cháy.

Thẩm Tư hơi sững người, vội giật lại gấu áo, lùi ra sau hai bước. Người giấy bị thiêu cháy không còn nói gì nữa, như thể đã hoàn toàn bị xoá sạch.

Cậu ngẩn ngơ nhìn đống tro tàn, ngắm chiếc bật lửa trong tay một chút, rồi cất lại vào túi. Ngọn lửa tàn dần, chẳng còn gì bắt mắt nữa. Thẩm Tư không nán lại, quay người tiếp tục đi dọc theo bức tường gốm sứ trắng toát.

“Giang Nghệ? Em ở đâu vậy?” Cậu gọi.

Lúc này, bên dưới một chiếc bàn phát ra tiếng động. Thẩm Tư lập tức chạy tới, nhìn thấy một cô gái đang cuộn tròn dưới gầm bàn, ôm chặt lấy người mình, run lẩy bẩy, cố nén tiếng khóc nhưng vẫn phát ra tiếng răng va lập cập vì sợ.

“Giang Nghệ?”

“Đừng lại gần!” Giang Nghệ thét lên, giọng the thé. Cô hoảng loạn lùi sâu hơn vào gầm bàn, cố rúc vào trong, nhưng phía sau là vách tường, chẳng có chỗ nào mà lùi nữa.

Thẩm Tư quỳ một gối xuống, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, tôi là hướng dẫn viên đi cùng em lên núi, tôi sẽ không làm hại em đâu.”

“Ngẩng đầu lên nhìn tôi xem, không sao đâu.”

Giang Nghệ khẽ run, từ từ ngẩng mặt lên. Mái tóc vàng sẫm dính đầy nước mắt và mồ hôi, hiện tại cô không còn giữ được vẻ ngoài xinh xắn nào, chỉ thấy sự hoảng loạn. Đến khi nhìn thấy mái tóc bạc quen thuộc, cô bật khóc nức nở.

“Thẩm tiên sinh! Cứu em với!” Giọng cô khàn đặc, “Em sợ lắm… Em chỉ muốn về nhà thôi.”

Thẩm Tư hít sâu một hơi: “Không sao đâu, em đi với tôi, tôi nhất định sẽ đưa em trở về an toàn.”

“Em biết anh mà!” Giang Nghệ như không nghe thấy lời trấn an, chỉ biết ôm lấy tay áo cậu, “Cầu xin anh, đưa em ra ngoài với! Em nghe người ta nói anh rất lợi hại! Còn quen với ba cầu sinh giả cấp S nữa, em… em sẽ báo đáp anh mà!”

Thẩm Tư hơi khựng lại, “Xin lỗi, em đang nói gì vậy? Tôi không phải người lợi hại gì đâu.”

“Không! Anh nhất định là!” Giang Nghệ hoàn toàn không nghe lọt, tay bấu chặt lấy áo cậu như thể đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Thẩm Tư nhìn cô một lúc, sau đó khẽ lùi lại một bước: “Chuyện đó tính sau, trước hết em phải ra khỏi gầm bàn đã. Ở đây không có gì nguy hiểm đâu, tôi sẽ bảo vệ em.”

Nhưng chỉ nghe đến hai chữ “ra ngoài”, Giang Nghệ lập tức co rúm lại. Không gian nhỏ hẹp khiến cô có cảm giác an toàn, cô co ro trong gầm bàn, thế nào cũng không chịu chui ra.

“Nhưng mà em cũng bảo là mình muốn về nhà đúng không?” Giọng Thẩm Tư vẫn bình thản, “Vậy thì chỉ có cách rời khỏi chỗ này thì mới có thể về được.”

Giang Nghệ run run lắc đầu, giằng co mất một phút. Bất chợt cô nghe thấy tiếng thở dài nhẹ, sợ Thẩm Tư sẽ bỏ đi, liền ngẩng đầu lên.

Thẩm Tư vẫn quỳ ở chỗ cũ, không rời đi. Mái tóc bạc của cậu phản chiếu ánh sáng, loá mắt đến mức gần như phát sáng.

Ngay khoảnh khắc đó, tâm Giang Nghệ như dịu xuống.

Không sao hết. Nhất định sẽ không sao cả. Thẩm tiên sinh rất mạnh mẽ. Cho dù nơi này có quỷ dị đến đâu, anh ấy chắc chắn có cách đưa cô ra ngoài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play