Giang Nghệ rón rén trườn ra ngoài, Thẩm Tư thấy cô sắp chui ra liền đỡ nhẹ sau lưng. Cô gái từ gầm bàn chui ra, ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Chỉ đến khi chắc chắn xung quanh không có gì, toàn thân cô mới như được trút bỏ gánh nặng, buông lỏng cả người.

Cô buông tay xuống, “cạch” một tiếng vang lên , là âm thanh đồ sứ va vào vật cứng.

Thẩm Tư liếc nhìn tay cô, hơi sững người: “Tay em...”

“...Biến thành đồ gốm rồi.” Giang Nghệ mặt trắng bệch, dù đã thoát ra khỏi gầm bàn, cô vẫn co rúm người lại như cũ. “Có một người giấy bảo em làm đồ gốm cho nó. Em đang làm dở thì sợ quá chạy mất. Mới chạy được hai bước thì thấy tay nặng trĩu. Nhìn lại thì... cả tay lẫn cánh tay đều biến thành gốm rồi.”

“Còn cảm giác không?”

“Không có...” Giang Nghệ hoảng hốt nhìn Thẩm Tư. “Thẩm tiên sinh, tay em... có thể không bao giờ biến lại được không?!”

Thẩm Tư lắc đầu: “Đừng vội kết luận. Bên ngoài còn nhiều cầu sinh giả, biết đâu có người có cách. Giờ việc quan trọng là nghĩ cách rời khỏi nơi này đã.”

“Vâng!” Giang Nghệ lập tức gật đầu lia lịa. Cô hoàn toàn ý thức được tình cảnh hiện tại. Cô tin tưởng tuyệt đối vào Thẩm Tư , anh nói sao, cô nghe vậy.

Thẩm Tư kéo Giang Nghệ đi dọc theo vách tường. Những bức tường trắng toát như sứ, mặt trên còn vẽ hoa văn cầu kỳ. Thẩm Tư gõ nhẹ lên một chỗ, tiếng vang y như chén sứ va nhau. Giang Nghệ lặng lẽ theo sau, không dám hó hé, cố gắng hạ thấp sự hiện diện để khỏi làm phiền đến “cường giả” bên cạnh mình.

Tiếng gõ lóc cóc vang lên từng hồi, như đập thẳng vào tim Giang Nghệ, khiến mỗi bước chân cô đều giật mình.

Thẩm Tư dừng lại ở một góc tường, có vẻ đã tìm được vị trí thích hợp. Cậu bắt đầu lục ba lô, Giang Nghệ nuốt nước bọt đầy lo lắng.

Cô không biết từ lúc nào, không khí quanh đây bắt đầu có cảm giác hơi nóng.

Không gian này kỳ lạ đến rợn người , chỉ toàn vách tường gốm sứ trắng, vài chiếc bàn bị xô lệch lộn xộn, ngoài ra không còn gì khác. Cả nơi chìm trong yên lặng chết chóc, chỉ còn tiếng lục ba lô của Thẩm Tư vang lên. Giang Nghệ rùng mình. Cô bất giác kéo áo khoác, nhưng kéo mãi không được.

Cô đờ người ra.

Chiếc áo khoác dài cô đang mặc không hề nặng đến mức ấy , sao lại kéo không nổi?

Giống như... có cái gì đó đang bám trên áo cô, níu lại, không cho cô kéo lên...

Giang Nghệ cúi đầu trong hoảng loạn.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô chạm thẳng vào thứ đang treo trên góc áo mình , một con người giấy cháy dở, đầu nó ngẩng lên nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen sì trống rỗng.

Cô hoàn toàn đơ cứng. Không thể hét, không thể nhúc nhích, chỉ biết đối diện với thứ ấy.

Một đốm lửa nhỏ bắn từ người giấy sang áo cô. Mùi cháy khét len vào mũi. Giang Nghệ rốt cuộc cũng phản ứng , cô vung tay muốn gạt nó đi, nhưng góc áo đã bắt đầu bén lửa.

Ngay lúc ấy, Thẩm Tư bước tới, giật phăng chiếc áo khoác xuống, ném cả áo lẫn người giấy ra xa.

Giang Nghệ ngồi phịch xuống đất, sững sờ nhìn áo mình đang cháy rực, đầu óc vẫn chưa xử lý xong chuyện gì vừa xảy ra.

“Phát lửa thật à?” Thẩm Tư nhìn đám cháy, người giấy trong đó vẫn còn cựa quậy, cơ thể đen ngòm đang rơi dần từng mảnh tro bụi.

“Thẩm tiên sinh!” Giang Nghệ hoảng loạn lùi lại, “Làm sao bây giờ?! Nó tới rồi! Nó muốn biến chúng ta thành đồ gốm!”

Thẩm Tư kéo tay cô: “Chạy khỏi chỗ này trước đã!”

Vừa đẩy Giang Nghệ đi được vài bước, cậu lại cảm thấy áo mình nặng trĩu. Một đốm lửa bén vào, áo khoác bùng cháy.

Thẩm Tư lập tức ném áo ra, kèm theo cả con người giấy nhỏ dính trên đó.

Chiếc bật lửa trong túi rơi ra, đúng lúc rơi lên người giấy. Vỏ đỏ của bật lửa tương phản rõ rệt với thân thể đen sì của con người giấy.

Khoan đã… bật lửa mà bị đốt nóng quá thì... có thể phát nổ?

“Chạy mau!” Thẩm Tư lập tức phản ứng.

“Vâng!” Giang Nghệ cắm đầu bỏ chạy. Tay cô vẫn là tay gốm sứ, nhưng giờ cô chẳng còn tâm trí nghĩ gì. Toàn thân vận động bằng bản năng, chỉ biết chạy, chạy cho bằng được.

Một cú vấp suýt khiến cô ngã sấp mặt. Lý trí bỗng quay lại. Cô thở hổn hển, theo phản xạ quay đầu lại.

Nơi vừa bốc cháy, con người giấy vẫn đứng đó, vươn tay về phía Thẩm Tư, giọng the thé không đổi:

“Cậu có thể giúp tôi làm đồ gốm không?”

Thẩm Tư đứng đối diện, trầm mặc. Giữa họ chỉ cách nhau một mét.

Khung cảnh ấy , một chàng trai trẻ tóc bạc đối diện một con người giấy cháy nham nhở , thật sự quỷ dị vô cùng. Những mảnh giấy cháy rơi rụng từ thân thể nó như tro than.

Bỗng , phịch , một tiếng nổ vang lên.

Thẩm Tư vươn tay như muốn chộp lấy thứ gì đó, cuối cùng lại buông xuống, rồi quay người chạy về phía Giang Nghệ.

Cậu quá bình tĩnh. Dù là đối mặt quái vật không thể giải thích, hay trong tình huống tuyệt vọng gần như không lối thoát, Thẩm Tư vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ.

Giang Nghệ hoàn toàn không hiểu nổi, sao Thẩm Tư không sợ?

Đây là một nơi quái đản, đáng sợ, còn có thể bị biến thành đồ gốm, không biết đường ra. Người bình thường thì sợ xanh mặt rồi mới phải.

Quả nhiên, Thẩm Tư không phải người thường!

Cậu có thể bình tĩnh đến thế, nhất định là vì cậu không biết sợ.

Vụ nổ vừa rồi chắc chắn là cậu cố tình! Nhất định là vừa bộc lộ sức mạnh siêu phàm gì đó!

Quả nhiên! Như lời đồn! Thẩm tiên sinh đúng là cao thủ ẩn tàng!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play