“Các vị đừng hoảng! Làm ơn nghe hướng dẫn viên chỉ huy! Bên kia không phải chỗ chụp ảnh đâu, vách núi rất nguy hiểm!”
Dịch Minh Tri gân cổ hét gọi đám du khách đang rối rít đi chụp ảnh, chính mình cũng mướt mồ hôi, đành phải lần thứ ba trong ngày đi gom mấy vị lạc đàn trở về tập trung.
“Thẩm Tư, cậu giữ người lại một lát, tôi đi tìm mấy người kia.”
“Ừ.” Người được gọi là Thẩm Tư đáp lời bình tĩnh, dẫn theo nhóm còn lại đi vào chỗ râm nghỉ chân. Mấy du khách cũng tranh thủ nghỉ mệt, vừa ngồi xuống đã bắt đầu lôi điện thoại ra chụp ảnh, tán dóc rôm rả.
Trời hôm nay nóng như thiêu, mặt trời chiếu xuống đất hệt như muốn nứt toác. Thẩm Tư uống ngụm nước mang theo bên người, một giọt mồ hôi từ trán rơi xuống đúng lúc cậu ngẩng đầu lên. Bên cạnh vang lên tiếng “rắc” rất nhỏ, quay đầu lại thì thấy một cô bé đang đỏ mặt giấu điện thoại đi, ngượng ngùng gật đầu chào cậu.
“Lại thêm một người nữa? Thật không thể trách, cậu đúng là quá nổi bật.” Đồng nghiệp Lâm Kỳ vỗ vai cậu, giọng mang theo ý trêu ghẹo.
Chuyện như vậy hiển nhiên không xảy ra lần đầu.
Thẩm Tư có gương mặt rất sáng sủa, da trắng, dáng người cao gầy, mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đội mũ chống nắng lộ ra mái tóc bạc cùng màu. Dưới ánh nắng, cả người cậu gần như phát sáng, nhìn không giống hướng dẫn viên mà giống thí sinh đi thi tuyển idol.
Tháo mũ ra phe phẩy cho mát, Thẩm Tư hỏi: “Ý cậu là tóc tôi hả?”
“Tôi cũng không ngờ cậu thật sự đi nhuộm bạc luôn.” Lâm Kỳ lắc đầu cười khổ.
Lúc này Dịch Minh Tri đã dắt nhóm lạc trở lại, Thẩm Tư thở một hơi dài, “Đi tiếp thôi, gần tới đỉnh rồi.”
“Chuẩn, thời tiết năm nay đúng là kỳ lạ, đã vào thu mà nóng vẫn như thiêu.” Lâm Kỳ lau mồ hôi, “Mau đưa khách lên đỉnh rồi xuống sớm, kéo dài quá là dễ say nắng.”
Ba người bọn họ là đồng nghiệp của một công ty du lịch chuyên tour trekking – đi bộ leo núi, gần gũi thiên nhiên, thể loại hành xác nhẹ, mỗi năm hè đến là lượng khách giảm mạnh.
Năm nay đặc biệt thảm, trời vào thu mà vẫn nóng như lò nướng. Công ty bèn lấy nhan sắc Thẩm Tư làm chiêu bài quảng bá. Người vừa trẻ vừa đẹp trai, lại đúng gu thần tiên tóc trắng, đúng là mồi câu chính hiệu. Nghe nói đồng nghiệp đùa rằng nếu Thẩm Tư mà nhuộm tóc bạc thì y như bạch mao yêu tinh. Ai ngờ hôm sau cậu ta thật sự đội đầu bạc quay về làm hướng dẫn viên.
“Cố lên mọi người! Sắp tới đỉnh rồi!” Lâm Kỳ dẫn đoàn, phía sau là tiếng rì rầm oán than.
Thẩm Tư đi cuối giữ đoàn, mắt nhìn cánh rừng xanh mát. Cây cối vẫn còn xanh tốt dù đã vào mùa lá rụng. Gió thổi qua nghe xào xạc nhưng không mang theo chút mát mẻ nào, chỉ khiến người thêm hầm hập.
cậu móc điện thoại ra xem nhiệt độ – con số khiến người ta suýt xỉu vì sốc nhiệt.
“Trời nóng kinh khủng.”
“Hối hận ghê, biết thế không đi tour này, sắp nghẹt thở luôn rồi.”
“Bao giờ mới tới nơi vậy trời?”
Nghe tiếng than, Lâm Kỳ vội xoay người trấn an, “Mọi người cố lên, sắp tới rồi! Qua khỏi cái đình kia là đỉnh, còn có quầy nước giải khát nữa!”
Nghe thấy có nước mát, ánh mắt mọi người sáng lên, bước chân tăng tốc hẳn.
“Đây là hiệu ứng ‘ảo tưởng giải nhiệt’.” Dịch Minh Tri thở dài, chính cậu cũng khát khô cả cổ.
Cuối cùng lên tới đỉnh, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lâm Kỳ mua ba chai nước lạnh, chia cho Thẩm Tư và Dịch Minh Tri. Cả đoàn có nửa tiếng nghỉ ngơi trước khi xuống núi, vừa kịp tránh cái nắng gay gắt nhất trong ngày.
“Của cậu đây.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Khung cảnh đúng là tuyệt vời.” Lâm Kỳ cảm khái, “Dù đi bao nhiêu lần, mỗi khi lên đến đỉnh nhìn xuống đều thấy đáng.”
“Phép màu của thiên nhiên.” Dịch Minh Tri chêm vào như một lão già đầy trải nghiệm.
Ba người chia nhau trông đoàn, đề phòng có ai vì chụp ảnh mà chạy lung tung, lạc khỏi nhóm.
Đúng lúc đó, Thẩm Tư khẽ nghiêng đầu nhìn lên bầu trời. Trong một thoáng, cậu cảm thấy như nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ tan, từng mảnh vỡ rơi rào rào xuống mặt đất.
Chim chóc bỗng kêu rít lên, bay tán loạn khỏi rừng. Động vật chạy tán loạn như trốn chạy khỏi điều gì đó. Không khí bỗng chốc nóng rực, như phả ra từng hơi lửa.
“Lâm Kỳ! Mau đưa người tới chỗ an toàn!” Thẩm Tư lập tức phản ứng.
“Lẽ nào là…” Mặt Dịch Minh Tri tái xanh. Là hướng dẫn viên lâu năm, cậu biết hiện tượng này – động đất!
Ba người lập tức dẫn đoàn chạy về khu đất trống. Không thể xuống núi lúc này, lỡ trúng đá lở thì hậu quả khôn lường. Mọi người tuy chưa rõ chuyện gì xảy ra nhưng nhìn sắc mặt ba hướng dẫn viên thì cũng biết là có biến.
“Aaa đau quá!” Một tiếng la vang lên. Là cô bé lúc nãy chụp lén Thẩm Tư, ngã sấp, đầu gối rách toạc, máu chảy không ngừng.
“Lâm Kỳ, cậu đưa mọi người đi trước. Tôi quay lại cứu người!”
“Cẩn thận đấy!”
Thẩm Tư chạy lại, sơ cứu bằng cồn và băng gạc lấy từ ba lô, rồi cõng cô gái lên lưng. Đúng lúc ấy, oành một tiếng nổ lớn, cả mặt đất rung chuyển dữ dội.
Thẩm Tư cõng người tìm nơi trống trải trú tạm. Trận động đất kéo dài khoảng 10 giây rồi lắng xuống. Đỉnh núi may mắn không hề hấn gì. Dãy quầy nước đổ sập một nửa, hàng hóa văng tung tóe, cô bé vẫn ngồi đờ đẫn tại chỗ.
“Không sao chứ?”
“Không… cảm ơn anh rất nhiều!”
Thẩm Tư lại cõng cô rời đi. Khi họ tới nơi an toàn, Dịch Minh Tri chạy tới, cả người bụi bặm nhưng vẫn ổn.
“May thật! Đây không phải tâm chấn, mọi người không sao cả.”
Thẩm Tư gật đầu. Nhưng đúng lúc đó – vút! – có tiếng gió rít xé không trung.
Một người từ trên trời giáng xuống, đáp trọn vào đỉnh núi tạo thành một hố to đùng.
Người nọ quần áo rách bươm, người đầy vết thương, lồm cồm bò dậy, nhìn quanh mơ màng, rồi bật khóc như mưa:
“Ta đã trở lại! Cuối cùng ta cũng về rồi!”
“…Về?” Dịch Minh Tri hoang mang.
“Cái tôi để ý,” Thẩm Tư nhìn trời rồi nhìn người kia, “Là hắn từ độ cao thế mà rơi xuống, mà vẫn còn sống.”
“Đúng ha! Hắn còn sống?!”
---
Năm 2030, tháng 10. Một trận động đất toàn cầu kéo dài đúng 10 giây.
Ngay sau đó, hàng chục vạn người “mất tích” trở về – họ từng rơi vào một thế giới vô hạn lưu, giãy giụa sinh tồn bằng mọi giá. Khi thế giới ấy sụp đổ, tất cả sống sót đều quay lại đúng thời điểm họ biến mất.
Họ mang theo năng lực dị thường, tự xưng là “cầu sinh giả”. Thế giới lập tức thành lập tổ chức chuyên biệt để đối phó với họ, ban hành hàng loạt quy tắc mới.
Một kỷ nguyên mới bắt đầu.