Thẩm Tư trở lại phòng nhận điện thoại, người gọi tới chính là Dịch Minh Tri. Sau khi thế giới biến động lớn, bọn họ mới biết được cái người hôm đó từ trên trời rơi xuống, vừa khóc vừa gào "ta đã trở về", thực ra cũng là một cầu sinh giả.
Nhờ phúc người đó ban tặng, mỗi khi Thẩm Tư và Dịch Minh Tri tưởng tượng về cầu sinh giả, trong đầu sẽ lập tức hiện ra hình ảnh một tiểu nhân đang nức nở gào khóc, hết sức thảm thương.
“Thẩm Tư! Ngày mai có thể đi làm lại rồi!” Giọng Dịch Minh Tri rõ ràng rất phấn khởi — sau kỳ nghỉ bất đắc dĩ vừa rồi, ai cũng thấp thỏm không biết có giữ được việc hay không.
Thẩm Tư đáp một tiếng, thầm nghĩ: nếu ngay cả công ty du lịch cũng có thể mở cửa trở lại, thì trật tự xã hội chắc là cơ bản đã ổn định.
“Chúng ta vẫn đi cái tuyến đó à?”
“Dĩ nhiên! Công ty đã biến cái hố do cầu sinh giả giáng xuống đỉnh núi thành điểm thu hút du khách, người ta tò mò dữ lắm!” Dịch Minh Tri nhịn không nổi bật cười, “Chúc mừng nha, Thẩm Tư! Cuối cùng cậu cũng có thể nhuộm lại tóc rồi.”
Thẩm Tư nhìn mình trong gương — một mái tóc bạc trắng sáng loá, kiểu này không nói là 23 tuổi thì còn tin được, nói là 18 cũng không quá đáng.
Cậu hờ hững mở TV, lười biếng tựa người lên sofa, uể oải đáp: “Có thời gian thì nhuộm lại vậy.”
Dịch Minh Tri không tám chuyện nữa, anh còn phải gọi thông báo cho các đồng nghiệp khác. Nói vài câu chào hỏi rồi dập máy, để lại Thẩm Tư ném điện thoại sang bên, tiếp tục xem tivi.
Trên màn hình vẫn là các chương trình liên quan đến cầu sinh giả, không hề đổi chủ đề. Một số trang web bắt đầu tự phát thu thập thông tin, tổ chức phỏng vấn để mô tả chi tiết thế giới vô hạn lưu mà các cầu sinh giả từng trải qua.
Y như tiểu thuyết. Những thế giới đó đầy rẫy bóng tối và tử vong, trò chơi nào cũng nhuốm máu. Hầu hết cầu sinh giả khi trở về đều có nhiều vấn đề tâm lý. Chính phủ đang khẩn trương tổ chức đội ngũ bác sĩ tâm lý để giúp họ ổn định tinh thần, quay về cuộc sống bình thường. Dù vậy, vẫn có một bộ phận người không thể thích nghi nổi.
Họ sợ bóng tối, không dám ngủ, chỉ cần có chút động tĩnh là lập tức bật dậy. Có người thậm chí phản ứng mang tính tấn công khi bị làm phiền.
Với tình trạng đó thì đúng là khó sống bình thường. Chính phủ cũng đã mời các chuyên gia giúp đỡ, bản thân những người đó cũng hiểu nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi sẽ làm hại đến người thân, nên phần lớn đều rất hợp tác.
Cầu sinh giả đang được phỏng vấn trên TV chính là một trong số đó. Nghe nói người này chỉ mới vượt qua tầng đầu tiên của vô hạn lưu, chưa kịp lên tầng tiếp theo – một kiểu cầu sinh giả “level thấp”.
Những người như vậy chiếm đa số. Bởi vì càng đi sâu thì càng khủng khiếp, tỷ lệ tử vong càng cao. Phần lớn người sống sót cũng chưa trải qua quá nhiều trò chơi đáng sợ.
“Tâm lý vấn đề à…”
Thẩm Tư bất giác nghĩ đến hàng xóm của mình – Bạch Quân Di. Ở trong cái thế giới đó tận ba năm, nhưng khi trở về lại chẳng có chút dấu hiệu tổn thương nào. Vẫn nhiệt tình, ôn hòa, thậm chí còn tiếc nuối công việc giáo viên bị mất.
Trông lý trí, bình dị, gần gũi. Không có biểu hiện gì giống người bị rối loạn tâm lý cả.
Chờ khi nào hắn mở tiệm bán hoa, nhất định phải qua thăm một chút. Cũng vừa khéo, trước giờ Thẩm Tư vẫn rất thích cây cối.
---