Khoảng cách trận động đất đã trôi qua được một thời gian, thế giới vẫn đang dần thích nghi với những biến động lớn. Trên mạng thì hết đợt này đến đợt khác cãi nhau chí chóe giữa phe “tận thế luận” và “phát triển luận”, mấy cuộc biện luận chuyên mục TV đã nổ ra không dưới ba lần. Bình chọn online, bảng xếp hạng, bình luận gây chuyện... đủ các trò.
Thẩm Tư đối với mấy cái vấn đề thế giới sắp tận diệt hay đang chuyển mình phát triển thì vẫn chẳng có cảm giác gì. Cậu vốn chẳng lo lắng nhiều về nhân loại, cũng chẳng giống mấy bạn trẻ đang tuổi khát vọng bùng cháy nọ kia. Việc duy nhất khiến cậu để tâm chút chút, là công ty du lịch vì động đất nên tạm ngừng hoạt động, cậu đang thất nghiệp, phải ngồi nhà chờ ngày tái khởi công.
Làm công ăn lương thì quan tâm nhất vẫn là: đợt nghỉ này có được tính phép hay không?
Xách cơm trưa mua ở cửa hàng tiện lợi về tới cửa nhà, Thẩm Tư vừa móc chìa khóa ra vừa nghe thấy tiếng *ting* của thang máy. Kỳ lạ, tầng này chỉ có mỗi cậu ở, chẳng lẽ phòng bên cạnh bán được rồi?
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía thang máy. Một người đàn ông mặc vest đen bước ra, đeo kính gọng vàng, nụ cười ôn hòa lịch thiệp cứ như gió xuân. Trông thế nào cũng không giống người dễ gây ác cảm. Thẩm Tư hơi ngừng tay đang mở cửa lại, có chút ngạc nhiên.
“Lâu rồi không gặp.” Người kia chủ động chào hỏi.
“Quả thực là lâu không gặp, Bạch tiên sinh.” Thẩm Tư gật đầu, “Chẳng lẽ… ngài là…”
“Phải, tôi là cầu sinh giả.” Bạch tiên sinh – Bạch Quân Di thở dài một tiếng, “Vận khí cũng tốt, vậy mà còn có thể trở về gặp cậu. Một tháng trước tôi còn không dám tin vào điều đó.”
“Chúc mừng.” Thẩm Tư đáp gọn.
Bạch Quân Di mỉm cười vẫy tay chào, sau đó mở cửa phòng bên cạnh vào nhà. Thẩm Tư nhún vai, lát sau cũng vào nhà mình, khóa trái cửa xong thì tiện tay ném hộp cơm trưa lên bàn, bật tivi.
Tivi vẫn đang phát tin tức liên quan đến cầu sinh giả – những cuộc hội ngộ nước mắt lưng tròng, tay bắt mặt mừng, đầy kịch tính và cảm động. Thẩm Tư mặt không biểu cảm mở hộp cơm, vừa ăn vừa xem.
Cậu vốn tưởng những chuyện này còn xa vời lắm, ai ngờ hàng xóm sát vách cũng là một cầu sinh giả.
Bạch Quân Di, trước khi mất tích từng là giáo viên tiểu học. Vì tính tình ôn hòa, năng lực dạy tốt, được cả phụ huynh và học sinh yêu quý. Rất trẻ đã là giáo viên tiêu biểu của địa phương. Ba năm trước, hắn từng chào tạm biệt Thẩm Tư để đi “thăm phụ huynh”, rồi từ đó mất tích. Không ai tìm thấy, không gọi được, đến cả trường học cũng bó tay. Hai năm sau được tuyên bố là mất tích.
Hóa ra là bị kéo vào cái thế giới vô hạn lưu kỳ lạ kia.
Ăn xong cơm, Thẩm Tư đổi kênh. Một chương trình đang bàn cách an trí cầu sinh giả ra sao. Diễn giả lòng vòng nửa buổi, kết luận cuối cùng là: sẽ xem họ như người bình thường, có đầy đủ nhân quyền, nếu làm sai pháp luật thì cũng bị xử lý như dân thường. Tin tưởng chính phủ đủ sức đảm bảo điều đó.
Thẩm Tư ném hộp cơm vào thùng rác, rót ly nước nguội rồi đi ra ban công hóng gió. Gần đây nhiệt độ đã hạ xuống đúng kiểu thu, lá trên cây cũng rụng gần sạch chỉ sau một đêm.
Vừa bước ra ban công, cậu đã thấy Bạch Quân Di đứng ở lan can bên cạnh.
“Bạch tiên sinh?”
“Đẹp thật đấy…” Bạch Quân Di khẽ thốt, ánh mắt mang theo nụ cười, “Lâu lắm rồi tôi mới được thấy cảnh sắc thế này.”
Thẩm Tư uống một ngụm nước, “Bên đó là chỗ như thế nào?”
“Đen sì, không có mặt trời. Ánh sáng đều là giả, lạnh lẽo… nơi nơi đều là người chết. Một trò chơi sống được ba người đã tính là kỳ tích.”
“Nghe có vẻ thật giống địa ngục.”
Bạch Quân Di quay sang nhìn Thẩm Tư, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt hắn, khiến cả người giống như thần tiên nào đó vừa hiện xuống.
“Nhưng giờ đã kết thúc rồi. Sẽ không còn cảnh tàn khốc như vậy nữa.”
“Bạch tiên sinh định làm gì sau này?”
“Trường học chắc chắn sẽ không nhận lại ta.” Hắn cười khổ, “Cho dù từng là giáo viên tốt thế nào, chỉ cần dính cái danh ‘cầu sinh giả’, trường cũng sẽ lo lắng. Chính tôi cũng sẽ không muốn con mình học với người như thế.”
“Thực tế thật.” Thẩm Tư gật đầu.
“Nên tôi tính mở cửa hàng bán hoa.”
“Bán hoa? Giờ là mùa thu, hoa có đẹp nổi không?”
“Không sao.” Bạch Quân Di vươn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một hạt giống. Vài giây sau, hạt nhanh chóng nảy mầm và nở hoa. Đóa hoa nhỏ xinh lặng yên lay động giữa gió thu.
“Cầu sinh giả đúng là có năng lực thần kỳ.” Thẩm Tư nhìn, rồi nghiêm túc nói, “Tôi nghĩ anh đi biểu diễn ảo thuật chắc kiếm nhiều hơn bán hoa.”
Bạch Quân Di bật cười, “Không được đâu, mấy trò đó cầu sinh giả nào cũng biết. Cạnh tranh lớn lắm. Mở tiệm hoa không tốn nhiều vốn lại an toàn.”
“Nghe cũng có lý.” Thẩm Tư gật gù.
“Em vẫn thú vị như xưa.” Bạch Quân Di thu hoa lại, hóa thành hạt giống, nhắm mắt cảm thán. “Ba năm rồi, mọi thứ đều khác, chỉ có em là vẫn như cũ. Dù tóc có nhuộm màu kỳ quái.”
Thẩm Tư cười, “Tôi thấy Bạch tiên sinh cũng không thay đổi bao nhiêu.”
“Thật sao?” Bạch Quân Di khẽ hít một hơi sâu, “Tiểu Tư, em thấy cầu sinh giả là loại tồn tại gì?”
Thẩm Tư nhìn ly nước trong tay, chậm rãi nói: “Là người bị hại.”
“Bị hại?”
“Bị kéo vào thế giới tàn khốc không rõ lý do, gắng sống sót, cuối cùng trở về nhà… rồi lại bị người nhà sợ hãi. Nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương.”
Bạch Quân Di nhìn cậu, trong mắt ánh lên một chút dịu dàng, “Tiểu Tư, quả nhiên em vẫn thú vị như xưa.”
Vừa định nói tiếp thì điện thoại Thẩm Tư vang lên. Cậu xin lỗi rồi quay vào trong, để lại Bạch Quân Di một mình. Ánh mắt hắn chuyển sang vàng kim dưới ánh mặt trời. Hắn lại lần nữa nở hoa, lần này chỉ thổi nhẹ một cái, đóa hoa tan thành ánh sáng vàng rực, biến mất trong gió.
“Lần đầu tiên… bị xem là người bị hại.”
“Thật đáng để kỷ niệm.”