“Tôi sinh ra ở vùng nông thôn, nơi có rất nhiều người lớn vẫn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Tôi là con gái đầu lòng, có thể được sống sót lớn lên đến ngày hôm nay, chắc cũng vì ở quê, con đầu tiên bắt buộc phải sinh ra—nếu không sẽ bị cho là bị nguyền, cả đời không sinh được con trai.” Lê Ương bất lực kể lại quá khứ của mình, “Tôi hẳn nên có một đứa em gái… nhưng mà em tôi đã...”
“Vừa mới sinh ra, em đã bị bà nội dùng kim châm vào người. Khi ấy tôi chỉ mới mấy tuổi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn em mình cứ khóc mãi, khóc đến không còn hơi thở… nên tôi rất sợ kim , sợ đến mức ám ảnh.”
Khi nhắc đến chuyện đó, cả tay Lê Ương cũng run lên. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn mang theo thứ âm rung khác hẳn mọi khi.
“Ngay sau đó, dù mẹ tôi khóc lóc cầu xin, bà nội và ba tôi vẫn đem em gái chôn vào trong một chậu hoa. Gọi là chậu hoa chứ thật ra chỉ là cái lu nước to đã vỡ, bên trong trồng một gốc táo dại mà ba tôi đào từ núi về.” Lê Ương cúi đầu, “Em tôi hóa thành bộ xương khô trong đó, bị cái cây ấy hút hết dinh dưỡng, bị cây cướp mất sự sống… từ một vết kim đâm.”
Gương mặt cô trắng bệch, “Cậu xem Du Hí Tràng bây giờ đi, chẳng phải rất giống với những gì tôi từng trải qua sao?”
“Tôi sợ hãi, lo lắng, tất cả những thứ bị tôi đè nén sâu nhất đều lần lượt hiện ra.”
Đó là bóng ma tâm lý của Lê Ương. Cô cả đời này e là chẳng thể thoát khỏi nỗi sợ ấy. Vì tuổi tác và hoàn cảnh vùng quê, cô không thể rời đi được. Mỗi ngày chỉ có thể ở nhà nhìn cái lu nước to ấy, nhìn mãi cho đến khi trưởng thành, có thể tự kiểm soát được cuộc đời mình, và rồi bước vào thế giới vô hạn lưu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play