Tiền Mẫn chớp chớp mắt, một lúc sau như thể vừa nhận ra điều gì đó, cô lập tức điên cuồng lắc đầu, rồi ngồi xổm xuống đất viết chữ. Vì quá gấp nên chữ cô viết ra vô cùng nguệch ngoạc, rối rắm.
‘Là do thuốc! Tôi mắc bệnh rất nặng, trước khi vào đây có uống một liều thuốc, thuốc sẽ khiến nhịp thở trở nên cực kỳ chậm!’ Tiền Mẫn hé miệng, nhưng không thể phát ra tiếng, mồ hôi lấm tấm trên trán cô vì căng thẳng mà túa ra không ngừng. ‘Tôi vào đây là vì bệnh tình, không thể nào là kẻ trộm được!’
“Do thuốc à?” Thẩm Tư nhìn cô, “Là tim có vấn đề hay do dùng thuốc quá liều?”
Tiền Mẫn cúi đầu. Một lúc sau, cô khẽ cười chua xót, rồi viết xuống đất hai chữ: “Trái tim.”
Có lẽ nhận ra bầu không khí đang tĩnh lặng, Thành Hướng Văn cũng dò dẫm ngồi xuống, hắn lần mò chạm vào tay Tiền Mẫn. Khi cô rút tay lại, hắn mỉm cười: “Tôi không nghi ngờ cô là kẻ trộm.”
Tiền Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, đưa tay chỉ hắn, rồi chỉ mình, gương mặt hoang mang.
Chẳng phải hắn đang nghi cô là kẻ trộm sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play