Thành Hướng Văn uể oải vỗ vỗ xuống bên cạnh, sau đó vớ lấy một cục đá, lại hậm hực thu tay về, rồi mới ho nhẹ một tiếng, đáp: “Thẩm tiên sinh, cậu không biết sao? Bất kể là ở Tổ Đặc Dị hay trong các tổ chức cầu sinh giả, cậu đều có thể được xem là một truyền kỳ.”
“Truyền kỳ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Thành Hướng Văn chống cục đá vừa nhặt đứng lên, “Cầu sinh giả thông thường đều được định vị bằng năng lực, người có năng lực mạnh thì càng được nhiều người nhớ đến, chuyện đó là hoàn toàn bình thường. Mà năng lực của cậu, xét về cấp độ đã có thể ngang hàng với các cầu sinh giả cấp S hiện tại, gọi là truyền kỳ cũng không quá.”
Thẩm Tư liếc nhìn Thành Hướng Văn—dù cậu không thấy rõ, nhưng cũng gần như tưởng tượng được ánh mắt sáng rực và vẻ mặt hóng chuyện trên người hắn và cả biểu cảm đầy tò mò của Tiền Mẫn— lúc này, cậu cảm thấy có chút khó diễn tả:
Cái danh xưng này tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
“So với mấy chuyện đó, chúng ta nên lo đi tìm lại đồ bị trộm thì hơn.” Thẩm Tư đưa tay nắm lấy cổ tay Thành Hướng Văn, kéo hắn đi theo một hướng, “Du Hí Tràng nhất định sẽ có cách giải, cứ một mực đi cướp đồ người khác chưa chắc là phương án tối ưu.”
“Nói cũng đúng.” Thành Hướng Văn ngoan ngoãn để mặc Thẩm Tư kéo đi, “Vậy chúng ta cứ đi tìm nơi nào có thể lần theo đầu mối trước đi, tục ngữ có câu: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nói không chừng tôi sẽ tìm thấy lại thị lực của mình trên một cái… cửa sổ nào đó!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play