“Ai đó?” Thành Hướng Văn quay đầu về phía tiếng bước chân đang tiến đến.
Người đàn ông đứng cách Thẩm Tư khoảng chừng hai mét, ngay sau đó hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ sụp xuống đất: “Làm ơn giúp tôi với! Các anh là người tốt đúng không? Tôi van các anh, cho tôi đi theo với!”
“Hả?” Thành Hướng Văn nghe thấy giọng hắn the thé, “Không phải chứ? Sao lại vậy? Anh là ai, chúng tôi tại sao phải mang theo anh?”
Người đàn ông lập tức bật khóc, vừa nước mắt vừa nước mũi tuôn trào: “Bây giờ tôi chẳng nhớ được gì cả, đâu đâu cũng toàn là thứ đáng sợ, đến tên mình tôi còn quên mất, mấy người đó còn… còn bới xác! Nếu cứ tiếp tục như thế này tôi sẽ chết mất! Lúc nãy có một người đàn ông khóc lóc thảm thiết, sau đó thì … tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy khủng khiếp lắm!”
“?” Thẩm Tư liếc về phía cây cầu gần đó, quả nhiên cậu nhìn thấy mảnh vải quen thuộc bên dưới.
Thì ra, người kia đã bị trộm đi hy vọng và dục vọng sinh tồn, chỉ còn lại tuyệt vọng trống rỗng.
“Vậy sao anh lại tìm đến chúng tôi?” Giọng Thành Hướng Văn mang theo nghi ngờ, “Anh cho rằng chúng tôi là người tốt thì chúng tôi thật sự là người tốt sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT