Phập!!!
Xác sống đâm vào xe khiến cả thân xe lắc lư dữ dội.

Lục Khanh Uyên thấy vậy liền đưa tay nắm lấy cổ áo sau của Chử Diệc An, xách cả người cô từ ghế lái dời qua bên. Chử Diệc An chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, hai người đã đổi vị trí.

Đây là học sĩ sao? Sao sức lực lại mạnh đến thế!
Khi Chử Diệc An còn đang ngạc nhiên, Lục Khanh Uyên đã khởi động lại xe, lao thẳng khỏi cửa hàng nhỏ.

Xác sống vây quanh càng lúc càng nhiều, thậm chí có một con nhảy lên chắn gió phía trước, dùng thân thể điên cuồng va đập. Mặt kính chẳng mấy chốc đã nứt như mạng nhện, loang lổ máu tanh.

Chử Diệc An rút súng lục, nhắm thẳng phía trước.

“Khoan đã.”

Lục Khanh Uyên đã lái xe lao tới, rồi bất ngờ lui lại. Xác sống trên kính chắn gió vì đà mà bị hất xuống mặt đường, Lục Khanh Uyên không chút do dự đè bánh xe cán ngang thân thể nó.

Qua gương chiếu hậu, bầy xác sống đuổi theo mỗi lúc một đông nhưng cũng bị bỏ lại phía sau càng lúc càng xa.

Chử Diệc An quay lại nhìn hàng ghế phía sau xe tải, bên trong trống rỗng, chẳng có gì. Cô lúc này mới thở phào, cả người mềm oặt tựa vào ghế.

Nghỉ ngơi một lúc.
Cô thu lại súng, mở túi vải đeo bên mình. Chiếc túi này là sáng sớm cô tìm thấy trong tiệm thuốc.

Trước đó tất cả đồ ăn cô có đều cất trong Bách Bảo Hạp mà trò chơi ban cho. Nhưng chiếc rương đó vừa to vừa chói mắt, lại có thể tùy ý biến lớn nhỏ, lấy ra lúc này thì khó mà giấu được.
Thế là cô tranh thủ lúc Lục Khanh Uyên đang ngủ, lén lấy ra chút đồ ăn, nhét vào túi vải, giả vờ là đồ nhặt được trong tiệm thuốc.

Cô lấy ra hai ổ bánh mì, ném cho Lục Khanh Uyên một cái.
Từ trưa hôm qua đến giờ, cô gần như chạy trối chết, một miếng cũng chưa ăn.

Đói quá rồi, bánh mì chưa từng ngon đến thế.

Chử Diệc An cắm đầu ăn như heo ủi, chẳng còn chút dáng vẻ gì. Bên cạnh, Lục Khanh Uyên ăn rất chậm rãi, cực kỳ nhã nhặn.

Chử Diệc An liếc sang nhìn bánh mì trong tay hắn, lại nhìn cái của mình...
Nhã nhặn cái nỗi gì! Với cái tốc độ này, hắn ăn một cái thì cô đã ăn xong hai cái.

Cô lại cúi đầu tiếp tục nhai ngồm ngoàm cái thứ hai.

Vừa ăn xong hai ổ, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.

Cô nhìn hai bên đường. Xe cộ dừng đầy rẫy, hoặc mở toang cửa mà người bên trong chẳng thấy đâu, hoặc là người đã hóa xác sống, vây quanh xe không đi. Mỗi lần nghe tiếng xe chạy qua, bầy xác sống liền lao đến.

Phập——!
Xe đâm thẳng một con xác sống chạy đầu.

Chử Diệc An nhìn đám xác sống vừa rít gào vừa đuổi theo sau, thật ra đã bị bỏ xa lắm rồi, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Chẳng thể trách được, ngồi trên xe chạy, cảm giác an toàn tự nhiên mà có.

Cô thiếp đi chốc lát, cho đến khi Lục Khanh Uyên dừng xe, cô mới bị đánh thức.

Chử Diệc An nhìn đồng hồ, giữa trưa ngày thứ ba, cô đã ngủ chừng hai mươi phút.

Lúc này xe dừng bên lề, cô trông thấy bảng chỉ đường cao tốc ở gần, còn phía trước chừng vài chục bước thì xe cộ chen chúc chật kín.

Đám xác sống lố nhố đứng giữa các xe như chỉ đợi một tiếng động đánh thức.

Chử Diệc An lập tức tỉnh táo:
“Phía trước là gì vậy?”

“Trạm thu phí vào cao tốc.”

Lục Khanh Uyên đưa tay vén tóc mái, ngẩng đầu mỏi mệt.
Môi hắn vẫn trắng bệch nhưng từ cằm đến cổ tạo thành một đường cong đẹp đẽ đến mức cực hạn. Hầu kết chuyển động, hắn khẽ thở ra:
“Xác sống bộc phát, ngoài người trốn trong nhà thì còn lại phần đông lái xe rời khỏi thành phố, tìm nơi được cho là an toàn.”

“Vì virus lan nhanh quá, người ở trạm thu phí không kịp phản ứng, dòng người dồn lại mỗi lúc một đông. Xe trong đó có khi đã có người bị nhiễm... thành ra như bây giờ?”

Chử Diệc An thuận theo lời hắn phân tích, rồi khẽ chau mày:
“Không lẽ đường nào cũng thế thì biết làm sao đến được X thị?”
Cô không khỏi lo lắng.

“Gần đây hẳn có đường làng nhỏ.”

Lục Khanh Uyên liền quay xe lại. Nhưng đang lái giữa chừng, hắn dừng ở một nơi trống vắng an toàn, bảo đổi vị trí với cô.

“Học được khoa hai rồi mà còn bắt tập lái?” Chử Diệc An vừa ngơ vừa hỏi.

“Vào số, đạp ga, chạy thử đoạn này.”
Lục Khanh Uyên đổi giọng từ học giả thành thầy dạy lái một cách lạnh lùng, “Không cần đạp ly hợp, cứ lái như thường thôi…”

Chưa dứt câu, Chử Diệc An đã đạp ga.
Chiếc xe tải nhỏ mà chạy lên được cả cảm giác ép sát sống lưng như mấy xe thể thao bạc tỉ.

Lục Khanh Uyên mặt không đổi sắc, lặng lẽ thắt dây an toàn.

Tay mơ như Chử Diệc An nhờ có chỉ đạo bên cạnh mà dần lái khá lên. Nhưng vấn đề là, cô không biết đi hướng nào.
Đường làng đan như mạng nhện, đi lạc là chuyện dễ như chơi.

Hai người đều là kẻ lạ đất lạ quê, muốn tìm đường vòng để vào cao tốc chẳng khác gì ruồi bay trong bình kín.

Cần có bản đồ.

“Lục tiên sinh, lúc nãy ở thị trấn, anh có thấy trụ sở chính quyền không?”

“Có, tôi nhớ rõ vị trí tòa đó.” Lục Khanh Uyên đáp không do dự.

Thường thì trụ sở chính quyền nào cũng có bản đồ chi tiết của thị trấn và vùng lân cận. Không ngờ Chử Diệc An lại nghĩ tới việc đó, đầu óc cô rõ ràng sắc bén.

Cả hai liền nhất trí, tức tốc quay xe trở lại thị trấn ban nãy.

Xác sống trong thị trấn không ít.
Thế nhưng Lục Khanh Uyên chẳng những nhớ được tòa chính quyền nằm đâu mà còn nhớ được vị trí đám xác sống từng bị đánh thức, thậm chí tính toán cả đường di chuyển của chúng, từ đó chỉ ra một lối đi ít xác sống nhất, lao như bay tới dưới tòa nhà.

Cái đầu này! Chử Diệc An giờ mới hiểu vì sao người ta được làm học giả.

Xe vừa dừng lại, có hai xác sống nghe tiếng đã nhào tới.
Lục Khanh Uyên cầm lấy cây sắt trên nóc xe, trèo ra, lợi dụng thân xe làm vật cản, để Chử Diệc An làm mồi nhử trong xe. Cả hai con đều bị hắn đập chết.

Sau đó hắn mở cửa xe, ra hiệu cho cô xuống:
“Lấy được bản đồ là rút, cố gắng không dùng súng.”

“Tôi thấy... hình như bản đồ ở ngay trước mắt rồi.”
Chử Diệc An chỉ lên tường ngoài tòa nhà chính quyền.

Trên bức tường ấy, đầy những tờ thông báo, còn nền phía sau chính là bản đồ thị trấn!

Chử Diệc An nở nụ cười hiếm thấy, có cảm giác như được nữ thần may mắn mỉm cười:
“Lục tiên sinh, anh thấy chúng ta có quá may mắn không?”

Lục tiên sinh lúc này đã bắt tay xé bỏ các thông báo che khuất bản đồ.
Bản đồ vẽ lên tường nên chẳng thể mang đi. Một người nhớ trong đầu, một người dùng điện thoại chụp lại, phối hợp vô cùng ăn ý.

Vỏn vẹn hai phút, lấy được bản đồ rồi rút.

Chử Diệc An lại ngồi lên ghế lái, chuẩn bị nổ máy rời đi, thì chợt nhìn thấy một căn nhà ba tầng gần đó, từ ban công có khói bốc lên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play