【Chính phủ Công Chương quyết định bắt đầu xả nước nhiễm xạ từ Nhà máy điện hạt nhân số 1 ra biển vào ngày 24. Dù từng được đề xuất 5 phương án xử lý nước thải hạt nhân, nhưng chính phủ Công Chương vẫn khăng khăng cho rằng xả thải ra biển là cách duy nhất.】
【Chính phủ Công Chương tuyên bố rằng sau khi sử dụng hệ thống xử lý nước thải ALPS, lượng phóng xạ trong nước đã đạt chuẩn cho phép để xả ra môi trường. Tuy nhiên, cho đến nay, phía Công Chương vẫn chưa cung cấp đủ bằng chứng khoa học và dữ liệu thực tế để chứng minh độ an toàn của nước nhiễm xạ.】
【Chính phủ Liên Đảng đã ban hành chính sách cấm nhập khẩu hải sản từ người dân Công Chương.】
【Chào mừng quý vị khán giả đến với bản tin hôm nay. Chúng tôi sẽ cùng phân tích dòng chảy hải lưu sau khi chính phủ Công Chương xả thải nước nhiễm xạ và những tác động của chúng đến cơ thể con người...】
Một bàn tay trắng trẻo cầm chiếc điều khiển, cứ vài phút lại chuyển sang một kênh khác. Mặc dù nội dung các kênh truyền hình có khác nhau, nhưng chúng đều xoay quanh cùng một chủ đề là nước thải hạt nhân.
Tháng 4 năm 3022 sau Công nguyên, chính phủ Công Chương chính thức thông báo bắt đầu xả nước thải nhiễm phóng xạ ra đại dương.
Lúc đầu, có người phẫn nộ lên án, có người thì thờ ơ chẳng mảy may sợ hãi, có người lo lắng tận thế sắp đến, lại có những người vẫn sống ngày qua ngày trong mơ hồ...
Cho đến khi một làn sương mù xám bao phủ khắp toàn cầu.
Nhưng đó không phải là sương, mà là một trận mưa đen đặc sệt như mực, rơi xuống từng giọt nặng nề.
Cục Giám sát Khủng hoảng Phóng xạ đã phát hiện trong trận mưa này có chứa Carbon-14 và Tritium là hai chất phóng xạ nguy hiểm.
Chính phủ Công Chương tiếp tục khẳng định rằng họ có nghiên cứu cho thấy trận "mưa đen" này sẽ không kéo dài quá ba ngày. Chỉ cần tránh tiếp xúc trực tiếp, đặc biệt là không để da tiếp xúc nhiều với mưa, thì sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe con người.
Nhưng hiện tại đã là ngày thứ năm rồi.
Trên toàn quốc, sản xuất và hoạt động đã bị đình trệ kéo dài. Người dân phần lớn đều ở trong nhà. Thế nhưng, người già và trẻ em vẫn liên tục có dấu hiệu suy nhược, ốm yếu. Xe cứu thương ngoài đường chạy như con thoi, hú còi không ngừng.
Chử Diệc An ngồi dậy khỏi ghế sofa, bước vào phòng tắm rửa mặt bằng nước ấm.
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt với làn da trắng sữa, má hơi bầu bĩnh trông vô cùng ngoan hiền. Một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu ở ngay đuôi mắt càng làm nổi bật các đường nét tinh tế, dễ khiến người khác sinh thiện cảm.
Gương mặt thì đúng là xinh thật, nhưng gu ăn mặc thì không thể khen nổi.
Cô mặc áo len màu đỏ rực, kết hợp với quần len đỏ tươi kiểu bà ngoại phiên bản mùa đông, đúng chuẩn "thời trang bất chấp thời tiết". Sau khi quấn thêm áo phao dày cộm, đeo mặt nạ phòng độc, cô mới chịu ra khỏi nhà.
Đồ ăn trong nhà đã hết sạch. Chử Diệc An buộc phải ra ngoài mua thêm.
Vừa bước xuống tầng dưới, đứng trước cửa ra vào khu chung cư, qua lớp kính, cô nhìn thấy mưa đen ngoài kia lại càng nặng hạt hơn. Màn mưa đặc quánh như mực, trông chẳng khác nào một cái miệng sâu hun hút của vực thẳm đang mở rộng.
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài, chần chừ vài giây, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác vô cùng kháng cự. Rõ ràng là cô rất không muốn bước ra khỏi cửa.
Cùng lúc đó, bên tai vang lên một tiếng "xì xì xì" giống như âm thanh của dòng điện.
Là ù tai sao?
Chử Diệc An vỗ nhẹ lên tai, tay vừa chạm vào bảng mã mở cửa thì...
Ngoài cổng chợt vang lên tiếng thét chói tai!
Thảm thiết. Đau đớn. Hòa lẫn với tiếng còi xe, âm thanh đâm thẳng vào màng nhĩ!
Đã xảy ra chuyện gì vậy?!
Cô hoảng hốt giật mình, vội rụt tay lại theo phản xạ. Cô nhìn xuyên qua cửa kính, thấy màn sương đen đã đặc sệt hơn cả mực tàu. Ngay sau đó “Bốp!” một dấu tay máu đập mạnh lên cửa kính!
Chử Diệc An kinh hãi lùi lại vài bước.
“Cứu tôi với!!”
Một người đàn ông máu thịt be bét hiện ra ngoài lớp kính. Làn da của hắn đang bị mưa đen ăn mòn từng chút một, để lộ cả cơ bắp và xương cốt. Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, phần thân thể của hắn đã tan chảy trong sương đen, để lộ nội tạng, xương trắng và một vũng chất lỏng màu đỏ vàng lẫn lộn...
Ọe!!!
Chử Diệc An ôm miệng nôn khan, nào còn tâm trí đi mua đồ. Cô lập tức quay người chạy lên nhà, tiếng hét thảm ngoài kia vẫn vang lên liên tục.
Không có tín hiệu điện thoại. Gọi cảnh sát cũng không kết nối được, chỉ nghe tiếng máy bận “tút tút tút…”
Tiếng kêu cứu ngoài kia thê thảm như đang ở giữa địa ngục trần gian, khiến cô lạnh cả sống lưng.
Chử Diệc An cứ liên tục gọi đi gọi lại số cảnh sát, cho đến khi…
Tất cả tiếng la hét ngoài kia bỗng dưng tắt ngúm.
“Tách!”
Nguồn điện cũng tắt.
Căn phòng chìm vào bóng tối, tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập.
Một giọng nói điện tử vô cảm vang lên từ bốn phương tám hướng
【Trò chơi sinh tồn chính thức khởi động】
【Ba quy tắc cơ bản của trò chơi:】
【1. Từ chối tham gia, người chơi lập tức tử vong.】
【2. Tiếp xúc với sương mù đen, người chơi lập tức tử vong.】
【3. Muốn có vật tư, phải vượt qua cửa ải.】
【Mọi quyền giải thích cuối cùng thuộc về hệ thống trò chơi】
Khi tiếng nói kết thúc, trước mặt cô hiện lên một màn hình ánh sáng trong suốt màu lam.
Chử Diệc An còn đang sợ hãi, cô liền ném gói mì tôm về phía trước như muốn thử xem chuyện gì đang diễn ra. Gói mì xuyên qua màn hình rơi xuống đất. Ngay khoảnh khắc ấy, nội dung trên màn hình liền thay đổi.
【Thử thách tân thủ sắp bắt đầu. Hiện tại đang tiến hành phát quà tân thủ toàn cầu.】
Lời vừa dứt, màn hình màu lam biến mất, thay vào đó là một bức tường ánh sáng phủ kín các bảng thẻ quay thưởng dày đặc. Chúng xếp lớp vô tận – không thấy điểm đầu, cũng chẳng có điểm cuối – liên tục bị lật, bị thu hồi, như thể thật sự có hàng tỷ người trên thế giới cùng tham gia quay số.
Chử Diệc An chỉ nhìn vài giây mà đã thấy chóng mặt hoa mắt.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng định thần, rồi chọn bừa một tấm thẻ. Tấm thẻ được phóng to, các thẻ khác lập tức biến mất.
【Chúc mừng tân thủ Chử Diệc An đã nhận được năng lực hiếm có: Bách Bảo Hạp】
【Giới thiệu: Người chơi có thể triệu hồi Bách Bảo Hạp cả trong game lẫn ngoài đời. Bách Bảo Hạp không thể đánh rơi, không thể phá hủy.】
【Tính năng 1: Không gian trữ đồ】
【Hạp có thể chứa tối đa 1 mét khối đồ vật】
【Tính năng 2: Tạo vật từ hư không】
【Chỉ sử dụng được trong trò chơi. Mỗi lần sử dụng sẽ ngẫu nhiên sinh ra một vật phẩm. Thời gian hồi chiêu: 3 ngày】
Dòng giới thiệu vừa biến mất, lòng bàn tay cô nóng rát như bị bỏng, một chiếc hộp nhỏ cỡ hộp tai nghe hiện ra, nặng trĩu, toàn thân mạ vàng, sáu mặt đều được khảm 12 viên đá quý đủ màu.
Khiến người ta chỉ muốn… mang đi bán lấy tiền.
“Chỉ có vậy thôi à?”
Ý nghĩ vừa lóe lên, chiếc hộp lập tức mở rộng thành kích thước một khối lập phương 1 mét, nặng đến mức suýt làm gãy tay cô.
Một lúc sau, cô cũng tạm hiểu được cơ chế của chiếc hộp này.
Bách Bảo Hạp có thể biến đổi giữa hai hình thái: dạng nhỏ như hộp tai nghe và dạng lớn 1 mét khối. Dù là dạng nào, chỉ cần tay cô chạm vào, nó sẽ lập tức biến mất, trở thành một hình xăm ánh sáng nằm trong lòng bàn tay.
Quá ngầu!
Đúng lúc này, hệ thống lại lên tiếng:
【Thời gian quay thưởng kết thúc. Bắt đầu tiến hành thử thách tân thủ.】
【Trò chơi tân thủ: Con đường sinh tồn】
【Nội dung trò chơi: Trong vòng năm ngày, hãy đến được khu cứu viện an toàn】
【Tài sản khởi đầu: 200 Đồng】
【Vật phẩm khởi đầu: Chứng minh thư, một bộ quần áo, thiết bị liên lạc】
【Tổng số người chơi tân thủ hiện tại: 6.103.455.781】
【Lưu ý!! Chỉ sau khi vượt qua thử thách, người chơi mới có thể nhận được vật tư sinh tồn. Hãy nghiêm túc tham gia!】
Cảnh vật bỗng xoay vòng chóng mặt.
Chử Diệc An phát hiện mình đang ở trong một ký túc xá sinh viên, kiểu phòng bốn người với giường tầng cùng bàn học phía dưới.
“Diệc An, cậu ngẩn người làm gì đấy, chuẩn bị đi thôi nào.”
“...Hả?”
Cô quay đầu, thấy ba cô gái xa lạ đã đứng sẵn ngoài cửa. Một cô gái mặt tròn, hơi mũm mĩm, cười tươi nói:
“Thi xong rồi mà, chẳng phải tụi mình đã hẹn ra ngoài ăn một bữa à? Cậu thi nhiều quá nên lú đầu rồi hả?”
Chưa kịp phản ứng, cô đã bị lôi đi, lên xe điện trong khuôn viên trường, chạy thẳng đến cổng trường.
“Đi đâu ăn vậy?”
“Đi trung tâm thương mại!”
“Để tớ gọi xe trước…”
Khi ba người còn đang bàn tán, Chử Diệc An tranh thủ kiểm tra những thứ có trên người mình:
Hai tờ 100 đồng, một chứng minh thư có tên cô, và một chiếc điện thoại không cài mật khẩu.
Trong lúc chờ xe, cô nhanh chóng tìm kiếm các từ khóa như: “Con đường sinh tồn”, “Khu cứu viện”... nhưng toàn bộ đều không có thông tin hữu ích.
Xe đến.
Cô ngồi vào ghế phụ, trong đầu vẫn quay cuồng với các câu hỏi về trò chơi, hoàn toàn không nghe rõ mấy cô gái kia đang nói gì. Mãi cho đến khi một chiếc xe cứu thương hú còi lao vút qua, cô mới giật mình hoàn hồn.
“Từ sáng đến giờ xe cấp cứu nhiều thật. Đây là chiếc thứ tám tôi thấy rồi đấy.”
Tài xế lẩm bẩm bên cạnh.