Vẫn còn người sống ư?
Cô đưa mắt ngó qua, khoảng cách chẳng xa, “Thầy Lục, chúng ta có nên qua đó coi thử không?”
Lục Khanh Uyên ngồi nơi ghế phụ, khép mắt nghỉ ngơi, “Tuỳ cô.”
Quả nhiên tại tầng ba tiểu lầu nơi phố bên kia, có một người còn sống.
Tên hắn là Hoàng Chí Đức, là chủ nhân của căn nhà ấy.
Ngày đám xác sống xuất hiện, hắn may mắn đang ngủ trong phòng, thoát khỏi kiếp nạn. Nhưng vợ cùng con hắn đều hoá thành xác sống.
Ba người vô dụng ấy chẳng giúp được gì, chết thì cũng thôi, vậy mà còn chắn ngay cửa phòng khiến hắn bị nhốt chặt nơi đây. Từ đêm qua, hắn đã lờ mờ nghe thấy tiếng xe người qua lại bên ngoài.
Sớm đã muốn cầu cứu nhưng biết rõ tiếng động sẽ khiến lũ xác sống ngoài kia hăm hở, đành trơ mắt ngó bao cỗ xe lướt vèo nơi phố đối diện.
Nào ngờ chiếc xe bánh mì rời đi ban sáng, lại quay trở lại!
Hắn lập tức nghĩ ra cách đốt đồ, mong khói bay cao giúp người kia phát giác ra mình.
Xe đã đến thật!
Hoàng Chí Đức xúc động quá đỗi, đứng nơi ban công vẫy tay như điên. Sau đó vội vàng chạy vào phòng, nhét hết vật quý giá vào túi, mong chờ được cứu thoát.
Thế nhưng, Chử Diệc An lại cho xe dừng ngay bên lề đường.
“Qua đây a!”
Hoàng Chí Đức trông thấy chiếc xe dừng lại, nôn nóng vô cùng, bất giác hướng xuống la lớn một tiếng.
Tiếng hắn vừa thốt ra liền khiến lũ xác sống chực chờ ngoài cửa hú gào.
Chử Diệc An hạ kính xe, dùng bút viết mấy chữ lớn trên trang giấy trắng “Anh tự xuống.”
Trong nhà tình hình thế nào họ đâu biết. Đôi bên chẳng thân quen, giúp một tay thì có chứ dâng mạng thì không. Chờ hắn xuống, chở hắn đi đến thành phố X là ân nghĩa cao nhất cô có thể làm.
“Đệt!”
Hoàng Chí Đức nhìn mấy chữ to ấy, lửa giận bốc lên.
Ngoài cửa còn có ba xác sống, không vào giết chúng thì hắn xuống kiểu gì?
Mặt đỏ như gấc, hắn lại hướng xuống phất tay, mồm rủa nhỏ: “Mẹ kiếp, mau tới đây!”
Chử Diệc An chẳng nghe thấy, vẫn cúi đầu tiếp tục viết.
“Nếu trong phòng có xác sống, hãy lấy rèm, khăn trải giường, thứ chắc chắn mà trèo từ tầng trên xuống.”
Cô vừa viết xong chưa kịp giơ lên thì — choang! — một chai bia trống không từ tầng ba ném thẳng xuống chỗ cô.
“Viết viết viết, chỉ biết viết, mẹ nó, cứu người đi a!”
Hoàng Chí Đức mới sáng uống cạn chỗ rượu còn lại, nay nổi máu hung đồ, giận sôi cả gan. Miệng mắng, tay không ngừng vơ bảy tám cái chai bia không trong phòng, từng cái từng cái, ném thẳng xuống Chử Diệc An.
“Mẹ nó, lão tử bảo ngươi cứu người! Mau lên đây! Con tiện nhân này!”
Gương mặt từng đầy lòng nhiệt thành của Chử Diệc An lập tức sa sầm, mắt loé hàn quang, rút súng, nhắm thẳng lên ban công.
Lục Khanh Uyên ngồi ghế phụ liếc mắt qua, thấy cô cầm súng giương lên.
Đoàng—!
Quả thực nổ súng.
Dù chưa trúng đích nhưng cửa kính tan tành.
Hoàng Chí Đức đang la lối lập tức thụt lui mấy bước, thấy khẩu súng hướng thẳng mình mà run tay đánh rơi chai bia.
Tiếng súng vang dội hơn tiếng vỡ kính bội phần, lập tức dẫn dụ bọn xác sống trong trấn ùa về phía đó.
Chử Diệc An chẳng nán lại, lập tức lái xe vọt khỏi tiểu trấn.
“Này, này!”
Hoàng Chí Đức đứng nơi ban công, mắt mở trừng trừng nhìn chiếc xe rời đi mà quanh nhà xác sống càng lúc càng đông.
Ba xác sống ngoài cửa vẫn không ngừng đập cửa, tiếng vang ấy bắt đầu hấp dẫn cả đám xác sống dưới lầu vốn đã ở trạng thái ngủ…
Xe lại lăn bánh trên đường.
Chử Diệc An lặng lẽ hẳn, lời nói so với trước giảm đi rõ rệt.
Tay cô siết chặt vô-lăng, lòng nghĩ đến chuyện bản thân vừa rồi do giận quá nên mới làm vậy, ánh mắt bất giác liếc sang Lục Khanh Uyên ngồi bên.
Chắc thầy Lục nghĩ cô là kẻ nhẫn tâm máu lạnh nhỉ?
Rồi nhóm nhỏ vừa thành lập sẽ chia rẽ từ đây?
Cô vốn là công dân lương thiện, đây là lần đầu tiên làm chuyện như thế, bất giác suy nghĩ rối bời.
“Muốn đổi người lái không?” Lục Khanh Uyên bất chợt cất lời.
“Hả?”
Cô khựng lại.
Lục Khanh Uyên: “So với cô đang lái mà lòng không yên, tôi tự mình cầm lái thấy an tâm hơn.”
Chử Diệc An hiểu ý, lập tức cho xe tấp vào lề, hai người đổi chỗ.
Xe lại khởi hành, Chử Diệc An thấy bản thân cứ nghĩ ngợi viển vông cũng chẳng ích gì, dứt khoát lên tiếng hỏi: “Thầy Lục, chuyện khi nãy ta không cứu hắn, thầy nghĩ…”
Chưa nói dứt lời, Lục Khanh Uyên đột ngột đạp ga, tăng tốc cực độ.
Lúc cô còn đang ngạc nhiên sao thầy lại tăng tốc thì xe đã vượt qua đoạn đường chật hẹp đầy xe đâm nhau.
Mấy gã trai trẻ từ một trong những chiếc xe kia chui ra, thấy xe lướt qua liền vẫy tay rối rít.
“Chờ chút!”
“Này, đợi với!”
Lục Khanh Uyên chẳng buồn nhìn, mắt không chớp, lái xe băng ngang mấy xác chết, lao thẳng theo quốc lộ mà đi.
“Con mẹ nó!”
“Mẹ kiếp đồ khốn!”
Mấy gã trai nhìn theo xe khuất bóng mà tức giận chửi rủa, giơ ngón tay giữa, rồi lại chui về xe bị đụng nát.
“Tại mày đòi phóng xe, giờ mới kẹt ở đây!”
“Ai cái mẹ gì tối qua đòi ‘kiếm cảm giác mạnh’?”
Mấy kẻ sống sót kia chính là đám đua xe ngày hôm qua.
Tự chơi với lửa, cuối cùng cũng tự thiêu thân. Ngày hôm qua họ kéo cả bầy xác sống đuổi theo, hơn mười mạng chỉ còn lại bốn, còn bị đâm xe nằm lại bên đường.
Nay đường xa vạn dặm, bọn chúng bắt đầu quay sang oán trách lẫn nhau.
Trên chiếc xe bánh mì nhỏ, Lục Khanh Uyên đánh lái vọt qua đám đua xe kia, ngoái đầu liếc Chử Diệc An.
“Vừa nãy cô định nói gì?”
“Ờ… không có gì.”
Chử Diệc An hồi tưởng cảnh thầy Lục thản nhiên bỏ qua đám trai trẻ kia, cảm thấy hắn chắc hẳn cũng hiểu hành vi của cô.
Nhưng cô vẫn có chút lo, sợ Lục lão sư nói ít mà ra tay tàn nhẫn, lỡ như gặp lúc hiểm nguy sẽ lạnh lùng bỏ cô mà đi thì sao?
“Thầy Lục, quan hệ đồng minh giữa chúng ta…rất bền chắc. Đúng không?”
Lục Khanh Uyên liếc mắt qua cô, “Rảnh mà nghĩ mấy chuyện ấy, chi bằng ngó bản đồ coi bao xa nữa thì lên được đường lớn.”
Nghe vậy, Chử Diệc An lập tức lấy điện thoại, mở tấm bản đồ vừa chụp khi nãy ra xem thật lớn…
Sau một canh giờ, cuối cùng họ cũng từ đường làng vòng lên được xa lộ.
Tại lối vào xa lộ, có một chiếc xe tải lớn bị lật, xăng dầu chảy đầy đất, xung quanh còn có vài xác sống. Vừa nghe thấy tiếng xe, bọn chúng lập tức đổi hướng, nhào về phía xe bánh mì.
Rầm rầm rầm—
Xe bị đập đến nghiêng ngả.
Kính bên chỗ Lục Khanh Uyên bị đập ra vết nứt như mạng nhện, lẫn máu.
Chử Diệc An tay bám chặt tay cầm trên trần, tay kia siết khẩu súng, nhắm ngay đầu con xác sống đang định phá kính chui vào thì — đoàng, một phát tiễn về nơi cực lạc.
Tiếng súng làm lũ xác sống càng thêm hung hãn.
Thậm chí những kẻ ở xa nghe thấy âm vang, cũng bắt đầu điên cuồng chạy tới.
“Ngồi vững.”
Lục Khanh Uyên chân đạp mạnh chân ga, tay xoay vô-lăng như múa.
Chiếc xe nhỏ cũ kỹ phá vòng vây xác sống, cuối cùng lao lên xa lộ, thẳng tiến thành phố X…