Kéo cửa cuốn sẽ phát ra tiếng động, cô bây giờ không dám động đậy nữa.
Vì khe hở nhỏ ở cửa ra vào, hai người nói chuyện hay cử động đều vô cùng cẩn trọng.
Trời bên ngoài đã tối đen.
Thị trấn mất điện chìm trong màn đêm đặc quánh.
Gió đêm lùa vào từ khe cửa, mang theo mùi tanh nồng của xác thối, xung quanh yên lặng đến rợn người, thỉnh thoảng mới nghe thấy vài tiếng gào rú của tang thi.
Chử Diệc An ngồi cạnh Lục Thanh Uyên, gác đêm. Cô thấy mệt mỏi, buồn ngủ và hoảng sợ.
Cô lo lắng sẽ có thêm tang thi tụ tập bên ngoài, sợ có con sẽ chui vào qua khe cửa.
Nỗi sợ ấy khiến cô cứ nửa mê nửa tỉnh mà vẫn chẳng thể ngủ nổi, cho đến khi có một tiếng thét rợn người vang lên đâu đó trong thị trấn, khiến cô bừng tỉnh hoàn toàn.
Tiếng thét ấy kéo theo một loạt tiếng gào thét của tang thi, tiếp đó là tiếng bước chân rầm rập chạy xa dần.
Chỉ trong vòng nửa phút, tiếng thét lặng hẳn. Thị trấn lại trở về với sự tĩnh mịch lúc trước, và số phận của người vừa hét kia... không cần đoán cũng biết.
Sợ hãi, kinh hoàng, tuyệt vọng.
Chử Diệc An cắn chặt cánh tay mình, nước mắt tuôn không ngừng. Ban đêm là lúc con người dễ sụp đổ nhất, cô sợ lắm, sợ bản thân cũng sẽ bị bọn tang thi ngoài kia cắn chết.
“Đến lượt cô nghỉ rồi.”
Khi cô đang bên bờ sụp đổ cảm xúc, một giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh.
Nghe thấy giọng ấy, Chử Diệc An lập tức rơi nước mắt, giọng run run:
“Thầy Lục...”
“Ừ.”
“Tôi... tôi có thể tựa vào người thầy một chút không?”
Lục Thanh Uyên ngồi bên, ánh mắt vẫn bình thản như thường. Hắn dường như chẳng hiểu hành động của Chử Diệc An, cũng không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Thấy đối phương không trả lời, Chử Diệc An vẫn mặt dày từng chút từng chút dịch lại gần.
Cô tựa đầu lên cánh tay hắn, nước mắt nước mũi rơi không ngừng, nghẹn ngào nói nhỏ:
“Tôi xin lỗi... đã làm phiền rồi.”
Lục Thanh Uyên định rút tay lại thì dừng lại một chút:
“Không sao.”
Giọng hắn vẫn bình lặng không chút dao động.
Ngày thứ ba trong trò chơi sinh tồn, Chử Diệc An bừng tỉnh giữa cơn ác mộng.
Cô bật điện thoại, mới sáu giờ sáng. Tuy chỉ ngủ được bốn tiếng nhưng lúc này cô đã không còn buồn ngủ.
Cả thị trấn đều mất điện, Chử Diệc An chỉ dùng điện thoại để nghe radio và hỗ trợ Lục Thanh Uyên lúc hắn mổ lấy thủy tinh, thời gian còn lại đều chuyển sang chế độ tiết kiệm pin. Hiện tại, điện thoại cô còn 68% pin.
Tâm trạng tuyệt vọng của đêm qua đã biến mất hoàn toàn. Cô đeo tai nghe, bật lại chức năng radio.
【Chào các bạn thính giả, đây là đài phát thanh khu vực 11.】
【Hiện tại đang xảy ra thảm họa virus toàn cầu...】
【...】
【Xin lưu ý: Huyện Phúc Luân, thành phố X là khu vực cứu hộ an toàn duy nhất tại khu 11.】
Tiếng phát thanh quen thuộc khiến Chử Diệc An tỉnh táo lại.
Cô thấy ánh mắt Lục Thanh Uyên nhìn sang, liền đưa một bên tai nghe cho hắn. Hai người cùng nghe lại bản tin phát thanh, sau đó Chử Diệc An lại tắt điện thoại chuyển sang chế độ tiết kiệm.
“Cảm thấy tràn đầy năng lượng lại chưa?”
“Cũng tạm.” Lục Thanh Uyên bình thản quay đi, cúi đầu tiếp tục thay băng vết thương.
Tính cách lạnh lùng của thầy Lục thì Chử Diệc An đã biết từ hôm qua, cô cũng chẳng để tâm. Vươn người khởi động rồi lại cúi xuống nhìn ra ngoài. Có vẻ tiếng hét đêm qua đã dụ hết bọn tang thi quanh đây đi rồi, bên ngoài lại trở nên vắng lặng.
“Thầy Lục, bên ngoài không còn tang thi nữa, mình chuẩn bị đi thôi.”
Vài phút sau, hai người một trước một sau rời khỏi chỗ trú.
Con đường hôm qua từng bị bầy tang thi giẫm đạp, giờ càng thêm hoang tàn. Không còn lấy một chiếc xe lành lặn.
Ban đầu họ còn hy vọng tìm được SUV gầm cao, chạy khỏe, nhưng giờ chỉ cần một chiếc xe máy còn chạy được cũng quý rồi, vậy mà họ vẫn không tìm nổi.
“Đi thôi.” Lục Thanh Uyên đã từ bỏ ý định tìm xe trên phố. So với thị trấn, có khi dọc quốc lộ còn sót lại xe nhiều hơn.
“Khoan đã! Tôi biết có chỗ có xe!”
Chử Diệc An hớn hở giơ tay, ánh mắt sáng rực đầy tự tin.
“Ở đâu?”
“Chỗ bán xe chứ đâu!”
Muốn tìm đại lý ô tô thì hơi khó nhưng cửa hàng bán xe điện, xe ba gác thì trong thị trấn không thiếu.
Dựa vào kinh nghiệm sống lâu năm ở đây, Chử Diệc An nhanh chóng tìm được một cửa hàng bán xe. Nơi này rõ ràng từng bị tang thi ghé qua, mấy chiếc xe ngoài cửa bị giẫm nát hết nhưng xe bên trong thì còn nguyên.
Nổi bật nhất là một chiếc xe tải nhỏ kiểu hộp, nhãn X-Lăng, mới tinh.
Tất nhiên, nổi bật không kém là ba con tang thi đang đứng ngoài cửa, gào rống về phía họ.
Cơ bắp bọn nó đen sì, co cứng và phồng to, vừa thấy người sống là lao tới cực kỳ nhanh.
Dùng súng?
Phản xạ đầu tiên của Chử Diệc An là rút súng nhưng lý trí kịp thời ngăn lại.
Không được.
Chỉ cần nổ súng thì sẽ kéo toàn bộ bọn tang thi quanh đây tới.
Khi cô còn đang lưỡng lự, giọng Lục Thanh Uyên vang lên bên tai:
“Xông qua đi.”
Xông... xông qua?
Cơ thể Chử Diệc An phản ứng nhanh hơn não, cô lập tức kéo lấy tay anh, khoác qua vai mình, rồi phóng thẳng về phía xe tải.
Nhưng ba con tang thi kia còn nhanh hơn cả cô.
Chớp mắt, con gần nhất đã cách Chử Diệc An chỉ bốn, năm mét, há miệng đầy răng nhọn lao tới.
Sắp chết đến nơi rồi, ai còn quan tâm tiếng súng có to không?
Chử Diệc An lập tức rút súng, bắn liền hai phát về phía con đang lao tới... nhưng trượt cả hai.
Con tang thi há cái miệng đã rách đến tận mang tai, mặt nát nhừ, chồm đến cắn vào tay cô.
Khoảng cách quá gần, Chử Diệc An thậm chí có thể thấy rõ răng nanh của nó, ngửi thấy mùi máu mủ tanh tưởi.
Cô hoàn toàn trống rỗng trong đầu, chỉ cảm thấy cái chết cận kề.
Một tiếng súng nổ. Viên đạn xuyên thẳng từ miệng qua đầu tang thi.
Lục Thanh Uyên, vừa xử lý xong con bên phải, cầm khẩu súng nhặt được từ cửa hàng bắn phát cuối cùng.
Tiếng gào rú vang lên khắp con phố.
Tiếng súng khiến bọn tang thi bị đánh thức, từ trong nhà, trong ngõ đồng loạt lao ra, đổ dồn về phía phát ra âm thanh.
“Chạy nhanh!”
Giọng Lục Thanh Uyên quát lên bên tai. Chử Diệc An nắm chặt tay hắn, cố sức kéo hắn lên xe tải nhỏ. Bọn tang thi lập tức vây quanh, đập mạnh vào cửa xe như không biết đau.
Rầm! Rầm! Rầm!
Thân xe mới tinh biến dạng chỉ trong vài giây.
“Lái xe đi!”
“Tôi đang lái đây!”
Chử Diệc An nhìn bảng điều khiển, run rẩy nhớ lại cách thầy dạy lúc học lái... bắt đầu khởi động xe.
Lục Thanh Uyên cau mày nhìn cách cô lái:
“Cô mua bằng đấy à?”
Chử Diệc An đạp côn sát xuống, ôm vô-lăng hét lên:
“Đây là tốc độ nhanh nhất của tôi rồi! Tôi còn chưa học đến phần thi đường trường!”
Cô cũng không hiểu sao mình lại ngồi ghế lái luôn. Hoảng hốt, tuyệt vọng.
Tại sao lại là cô ngồi ghế lái? Vì chính Lục Thanh Uyên cố ý để cô lái!
Hắn bị thương ở chân, không tiện nên cố tình đẩy Chử Diệc An lên ngồi ghế lái. Ai ngờ khả năng lái xe của cô... lại “phát triển tiềm năng” đến mức này!