Nơi nào cũng cho thấy nơi này đã rơi vào tay lũ xác sống.
May mắn là trên đường không có con nào cả.
Chử Diệc An lái chiếc xe ba bánh điện nhỏ len lỏi giữa những chiếc xe bị bỏ lại ven đường. Chạy được tầm tám, chín trăm mét, họ tìm thấy một phòng khám nhỏ còn mở cửa.
Cánh cửa chính khép hờ.
Trên cửa cuốn đầy dấu tay dính máu.
Chử Diệc An dừng xe, quay sang người bên cạnh:
“Ở đây được chứ?”
“Chỗ này đi.”
Lục Thanh Uyên lại đặt tay lên vai cô, tay còn lại cầm theo chiếc mỏ lết, vũ khí duy nhất trên xe.
Chử Diệc An đỡ anh xuống xe, dừng lại trước cửa.
Cô bước lên phía trước, cúi người nhìn qua khe cửa.
Không bật đèn, bên trong phòng khám hơi tối. Bên trong trống rỗng, không thấy ai cả.
“Không có gì nguy hiểm.”
Cô dìu Lục Thanh Uyên bước vào. Trước tiên liếc qua kệ thuốc, rồi quan sát tình hình xung quanh. Sau đó đưa tay đóng hai cánh cửa đang mở, cẩn thận kiểm tra những góc khuất dễ bị bỏ qua.
Ngoài vài vũng máu loang lổ trên nền đất, những chỗ khác tương đối an toàn.
Cuối cùng, cô kéo cửa cuốn xuống thêm một chút, chỉ chừa khoảng trống chừng hai mươi phân sát mặt đất.
“Thầy Lục, thầy ngồi nghỉ một lát đi.”
Với tinh thần chăm sóc thương binh… Chử Diệc An tìm được cồn y tế, băng gạc, thuốc kháng viêm, thuốc giảm đau, cùng dao và nhíp dùng để gắp thủy tinh.
Tuy đã có đủ đồ nhưng đến phần thao tác…
Cô cầm nhíp và dao nhỏ, đột nhiên thấy tay mình không còn là của mình nữa.
Lục Thanh Uyên nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, im lặng vài giây rồi nhận lấy đồ:
“Cô lấy kéo cắt ống quần giúp tôi, mấy thứ còn lại để tôi tự làm.”
“Được!”
Cắt quần dễ hơn mổ vết thương nhiều.
Cô cắt phần vải rồi lui ra xa. Vì trong phòng quá tối, cô bật đèn pin trên điện thoại, ánh sáng lập tức chiếu sáng rõ ràng vết thương đang sưng tấy.
Lục Thanh Uyên khựng lại một chút:
“Cảm ơn.”
“Không có gì ạ, việc nên làm thôi.”
Chử Diệc An đứng bên quan sát hắn dùng cồn khử trùng nhíp và dao, sau đó dội cả chai cồn lên vết thương, rồi bắt đầu dùng nhíp kẹp lấy mảnh thủy tinh, cố sức kéo ra ngoài.
Vết thương đã khô máu bị xé toạc, máu lập tức trào ra.
Chử Diệc An nhìn mảnh thủy tinh từ từ được rút ra khỏi đùi hắn. Mảnh dài gần mười phân, còn dính mô cơ đỏ au, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra cơn đau lúc bị đâm vào.
Lục Thanh Uyên hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Tiếng thở nặng nề, trầm đục vang lên. Cổ hắn căng ra tạo thành đường nét rõ ràng, làn da càng lúc càng tái nhợt. Nhưng từ đầu đến cuối hắn không kêu một tiếng nào.
Chử Diệc An thấy vậy liền lấy cồn sát trùng lại vết thương, rắc thuốc cầm máu, rồi băng bó bằng gạc.
Sau đó cô rót nước từ cây nước gần đó, đưa thuốc kháng viêm đến trước mặt hắn.
Lục Thanh Uyên nuốt thuốc xong:
“Chờ tôi nửa tiếng rồi đi.”
“Không sao, đợi thầy thấy khá hơn chúng ta hãy đi.”
Chử Diệc An kéo thêm một chiếc ghế, ngồi cạnh hắn:
“Thầy Lục, nếu thấy không khỏe chỗ nào thì nói tôi nhé.”
Cả đời cô mới chỉ nghe đến chuyện Quan Vũ gảy đàn nạo xương, giờ tận mắt thấy thầy Lục tự tay lấy thủy tinh ra khỏi đùi thật sự khiến cô choáng váng.
Cô nhìn Lục Thanh Uyên đang nhắm mắt như ngủ say, vừa định đứng dậy tìm thứ gì đó cho hắn đắp tạm thì tiếng động cơ gầm rú vang lên từ xa.
Âm thanh ấy cực lớn.
Thị trấn yên tĩnh chợt vang lên tiếng gào rợn người.
Rầm!
Rầm! Rầm rầm rầm——!
Cánh cửa phòng mà Chử Diệc An đã đóng khi nãy đang bị va chạm dữ dội.
Là xác sống!
Chử Diệc An biến sắc, tay lập tức đưa ra tìm khẩu súng ngắn…
Cùng lúc đó, Lục Thanh Uyên cũng mở mắt, vươn tay lấy chiếc mỏ lết đặt cạnh. Hắn lê chân bị thương đến chỗ cửa đang bị đập:
“Lùi lại.”
Hắn nói với Chử Diệc An.
Giây tiếp theo, hắn mở tung cánh cửa nhốt xác sống ra, vung mạnh mỏ lết trong tay.
Mỏ lết bổ thẳng vào đầu con xác sống, óc văng tung tóe.
Sức mạnh của Lục Thanh Uyên khiến con xác sống mặc áo blouse trắng chết không kịp ngáp.
Dù trong phòng đã sạch bóng xác sống nhưng tiếng động cơ rít gào vẫn tiếp tục vang lên ngoài cửa. Cả thị trấn như bị đánh thức, tiếng gào rú của lũ xác sống dâng lên cuồn cuộn.
“Yo yo!”
“Đuổi chúng đi nào, lũ ngu tụi bây!”
“Everybody, come on!!”
Liên tục có mấy chiếc xe phóng qua trước cửa.
Giọng gào thét, tiếng động cơ, tiếng va chạm của xe... tất cả những âm thanh đó thu hút đám xác sống ở khắp nơi đổ về phía chúng.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngày càng gần.
Chử Diệc An nhìn rõ từng bước chân của đám xác sống đi ngang qua cửa cuốn, chỉ cách họ một cánh cửa mỏng manh!
Cô nín thở, không dám thở mạnh.
Cả người như hóa đá, dán mắt nhìn chân đám xác sống lướt qua, tay siết chặt bàn tay người bên cạnh.
Lục Thanh Uyên liếc nhìn cô, hơi nhíu mày nhưng cũng để yên cho cô nắm lấy.
Lũ xác sống ngoài cửa đi qua mất gần năm phút.
Từng bước chân như mưa rơi, từng tiếng gào thét ghê rợn, mùi hôi thối nồng nặc làm tinh thần người ta căng như dây đàn.
May mà cô đã kéo cửa cuốn xuống thấp hơn ngay từ đầu.
Tuy lo nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì.
Tiếng xe máy điên cuồng xa dần, Chử Diệc An mới thả lỏng một chút. Lúc này cô mới phát hiện mình đang siết tay Lục Thanh Uyên đỏ ửng.
“Xin lỗi thầy Lục.”
Chử Diệc An buông tay ra, bước đến cây nước uống tu một hơi dài.
Lục Thanh Uyên nhìn bàn tay bị bóp đỏ, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi lại ghế.
Họ tiếp tục chờ thêm hơn hai mươi phút.
Chử Diệc An nhìn đồng hồ, đã sáu giờ chiều. Trời hè ngày dài, bên ngoài vẫn còn sáng. Cô nằm rạp dưới đất, nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Con đường vừa bị lũ xác sống dẫm qua tan hoang thảm hại.
Chiếc xe ba bánh đỗ ngoài kia đã bị đám xác sống đè bẹp, méo mó không còn hình dạng. Có vài con xác sống vẫn lang thang ngoài đó, lảo đảo vô định.
Đám ngu kia...
Dù là người hiền nhất cũng phải chửi thầm trong lòng.
“Xe bị phá hỏng rồi, xung quanh tiệm thuốc ít nhất có tám con đang lảng vảng.”
Cô khẽ nói với Lục Thanh Uyên.
“Chắc tầm một tiếng nữa là trời tối, giờ ra ngoài thì hơi nguy hiểm.”
“Vậy nghỉ lại đây một đêm.”
Lục Thanh Uyên nhắm mắt tiếp tục dưỡng sức, dường như việc đến huyện Phúc Luân sớm hay muộn với hắn chẳng quan trọng.
Nhưng với Chử Diệc An thì lại khác.
Cô không nhịn được hỏi:
“Thầy Lục, từ đây đến thành phố X mất bao lâu vậy?”
“Nếu không kẹt xe thì chạy tám tiếng là đến.”
Tám tiếng.
Nghe xong Chử Diệc An mới thấy yên tâm phần nào. Bình thường mất tám tiếng lái xe, giờ có ba ngày nữa, vẫn còn dư dả.