Thôi bỏ đi, lỡ đâu là tang thi thì sao? Mạng mình còn chưa giữ được, tốt hơn đừng lo chuyện người khác.
Cô tự trấn an, chuẩn bị lái xe rời đi thẳng tắp.
Nào ngờ người trong xe lại động đậy, dùng máu vẽ lên kính thủy tinh trong suốt dòng chữ “SOS”.
Hắn sắc mặt tái nhợt, hai người bốn mắt chạm nhau...
Sao lại nhìn trúng nhau chứ!
Chử Diệc An vừa hối hận vừa kéo phanh tay. Rõ ràng định lo thân mình trước nhưng nền giáo dục tốt từng nhận lại khiến cô không thể làm ngơ thấy chết mà không cứu.
Thử một lần xem sao.
Cô lục lọi trong chiếc xe ba bánh, tìm được một cái mỏ lết sắt. Nhân lúc phần lớn tang thi bị chiếc lều che chắn, cô rời xe, trèo lên nóc hai chiếc ô tô đâm vào nhau, tiếp cận chiếc xe kẹt người nọ.
Người này… trông cũng khá tuấn tú. Dù giờ phút này sắc mặt tái nhợt, chân mày cụp xuống, áo sơ mi trắng dính đầy vết máu, lại có một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
Chử Diệc An ngây người một giây, rồi nhanh chóng hoàn hồn, mở miệng hỏi:
“Đại ca, anh bị cắn rồi sao?”
Tuy vị đại ca này trông đẹp mắt thật nhưng đẹp đâu ăn được. Nếu hắn bị cắn rồi, cô chắc chắn sẽ chạy còn nhanh hơn lúc tới cứu người.
“Không, đó là máu người khác.”
Cái này… ngươi nói là máu người khác thì ta phải tin à?
Tấm lòng muốn cứu người vốn đã không kiên định của Chử Diệc An, lúc này càng thêm dao động.
Người trong xe như có thể nhìn thấu lòng người qua cặp kính gọng vàng:
“Bị tang thi cắn, chỉ trong 10-12 giây sẽ bị đồng hóa. Cô không nhận ra vết máu trên áo tôi đã gần khô sao?
Mau cứu tôi, chúng ta còn ba mươi giây để chạy.”
Giọng hắn bình thản, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vững vàng và đầy áp lực.
Chử Diệc An nhìn mỏ lết trong tay, rồi giơ lên đập mạnh vào cửa kính xe.
Phập! một tiếng.
Cửa sổ xe chẳng hề hấn gì, chỉ có cô là bị chấn đến đau nhói cổ tay.
“Xe này đã được cải tạo đặc biệt, ngoại lực không phá được.”
Nam tử duỗi tay, không biết đã ấn vào đâu, kính chắn gió phía trước từ từ hạ xuống, “Bây giờ, cô ấn vào nút đỏ ở vị trí lái đi.”
Chử Diệc An làm theo lời hắn.
Giây tiếp theo, dây an toàn trên người nam tử tự động mở ra, trên đỉnh xe bật ra một khe ngầm, bên trong giấu một khẩu súng ngắn.
Xe gì vậy trời, cao cấp thế!
Với thân phận dân thường nhỏ bé như cô, Chử Diệc An không khỏi tò mò nhìn vào trong xe.
“Đỡ tôi.”
Nam tử vươn tay.
Chử Diệc An nắm lấy tay hắn, dùng sức kéo một cái. Nam tử hơi nhíu mày, rồi bị kéo ra khỏi xe.
Người này rất cao.
Vai rộng, eo hẹp, chân dài miên man.
Nhưng đùi trái có một vết thương, còn cắm mảnh kính vỡ.
Chử Diệc An chợt hỏi một câu ngu ngốc: “Đây là máu của anh nhỉ?”
Chàng trai không trả lời, chỉ một tay khoác vai cô làm giá đỡ, tay kia giơ súng nhắm thẳng đám tang thi đang xé lều lao đến, đoàng đoàng mấy phát.
Bắn cực chuẩn, phát nào trúng phát đó.
Nhưng trong khu phố yên ắng này, vài tiếng súng giết vài con tang thi, lại càng dễ dẫn dụ cả đàn tang thi đến.
Chử Diệc An thu lại lòng hiếu kỳ, vội vàng đỡ lấy thân thể hắn, nhanh chân chạy về phía chiếc xe ba bánh điện. Nam tử tiếp tục dùng súng dọn đường, cho đến khi cô nhét được hắn vào trong xe.
Phía sau, tang thi cũng đuổi kịp.
Con đầu tiên túm lấy thùng xe phía sau, gầm gừ rít gào muốn xé tung lớp vỏ mỏng rồi chui vào trong.
Chử Diệc An nghe tiếng phía sau, lập tức nhấn ga đến tốc độ cao nhất. Hai chân tang thi kéo lê trên mặt đường, để lại vệt máu và xương thịt vung vãi.
Cô liên tục rẽ ngoặt hai lần mới có thể cắt đuôi đám tang thi.
Mẹ ơi, dọa chết người rồi!
Chử Diệc An run môi vì căng thẳng suốt cả đoạn đường.
“Cứ đi thẳng theo con đường này, qua cầu Bình Dư thì rẽ.”
So với sự căng thẳng của cô thì người đàn ông bên cạnh giọng từ đầu đến cuối đều bình tĩnh không đổi. Thanh âm điềm đạm, khiến người ta cảm thấy an lòng lạ thường.
“Đại ca, hướng này là đi đâu vậy?”
“Ngoại ô.”
Đại ca này nói chuyện ít vô cùng.
Ngoại ô
Càng đi xa, xe cộ càng thưa thớt, cuối cùng cũng không còn tang thi xuất hiện.
Chử Diệc An dừng xe bên vệ đường, lấy ra hai chai nước, đưa cho vị đại ca kia một chai.
“Đại ca, tôi tên là Chử Diệc An, là sinh viên. Không biết quý danh của anh là gì? Anh là giáo viên trường tôi sao?”
“Lục Khanh Uyên, nghiên cứu viên, đến trường các cô giảng dạy.”
Nghiên cứu viên?
Nhìn xe hắn đi, có vẻ là đại lão tầm cỡ rồi.
Trong đầu Chử Diệc An lập tức hiện ra cảnh tượng đại lão đến đại học giảng dạy, giữa đường gặp đại dịch tang thi bùng nổ. Hắn được vệ sĩ hộ tống rời đi, không ngờ xe đâm nhau trước cổng trường, rơi vào bầy tang thi. Vệ sĩ vì bảo vệ hắn mà hi sinh hết, chỉ còn hắn bị kẹt trong xe chờ người đến cứu.
Sau đó thì gặp được cô nàng anh dũng vô song. Rồi được cô ấy dùng chiếc xe ba bánh cứu ra…
Sao tự dưng cảnh tượng lại thấy… quê mùa thế?
Chử Diệc An cúi nhìn chiếc xe ba bánh dưới mông, lập tức phủi ngay từ “quê mùa” ra khỏi đầu, “Lục lão sư, tôi nghe được từ đài phát thanh vô tuyến, ở huyện Phúc Luân của thành phố X có trạm cứu viện, anh muốn đi cùng tôi chứ?”
“Ừ, được.”
Chử Diệc An còn tưởng hắn sẽ từ chối, không ngờ hắn lại đồng ý quá nhanh.
“Lão sư, anh không có gì cần cân nhắc sao?”
“Không có.” Lục lão sư ngắn gọn súc tích.
Chử Diệc An nghe xong không nhịn được liếc hắn mấy cái.
Hai người vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn lại tin cô như thế, đúng là khiến người cảm động.
“Vậy thì chúng ta tìm chỗ xử lý vết thương cho anh trước, sau đó tìm bản đồ đến thành phố X và một chiếc xe có thể dùng.”
Chử Diệc An nói ra kế hoạch của mình, tiện thể hỏi:
“Anh biết lái xe chứ? Tôi mới học không lâu, kỹ thuật lái còn… nhiều chỗ cần cải thiện.”
Cái “nhiều chỗ cần cải thiện” ấy, ý chỉ cô mới chỉ biết đạp côn và thắng, còn kỹ thuật đạp ga và sang số vẫn khá mù mờ.
“Không cần tìm bản đồ, tôi biết thành phố X ở đâu.”
Lục Khanh Uyên sắc mặt trắng bệch vì bị thương, “Tìm tiệm thuốc, lấy ít thuốc tiêu viêm, cồn và nhíp là đủ. Sau đó tìm một chiếc xe gầm cao, thích hợp chạy đường xấu.”
Nghe hắn nói chuyện là biết tay lái không tệ. Hơn nữa còn biết vị trí thành phố X, biết lái xe, đầu óc rõ ràng, biết bắn súng.
Chử Diệc An cảm thấy người bạn đồng hành mình mới nhặt được này có vẻ rất đáng tin.
Còn về thuốc…
Cô nhớ lại sáng rời ký túc xá, đem theo vài món, trong đó chỉ có mấy ml cồn và nửa vỉ Amoxicillin. Nhiều nhất lại là thuốc tiêu chảy.
Xem ra vẫn nên ghé tiệm thuốc một chuyến.
Rời khỏi vùng ngoại ô, theo chỉ dẫn của Lục Khanh Uyên, hai người thuận lợi tiến vào một thị trấn nhỏ.
Trên đường, các cửa hiệu đều vắng tanh, phố xá không lớn nhưng xe cộ va chạm chất đống khắp nơi. Rác rưởi bay tán loạn, thỉnh thoảng thấy cả tay chân đứt lìa, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh…