Sống sót! Cơ hội sống sót đây rồi!
Chử Diệc An siết chặt món đồ nặng trịch trong tay, cái hộp báu màu vàng kim. So với việc trúng hai trăm triệu xổ số thì chuyện này còn may mắn hơn! Cô không kìm được mà ôm lấy vật đó, hôn chùn chụt hai cái đầy kích động, cảm giác sống sót như được tăng lên gấp bội.
Vừa lấy khẩu súng ra, ánh sáng trên chiếc hộp liền biến mất, trở thành một chiếc hộp trống không.
Cô bắt đầu chất đồ vào trong đó. Đồ ăn và nước uống là thứ sống còn, có bao nhiêu nhét hết vào, vậy mà bên trong vẫn còn kha khá chỗ trống.
Lục lọi trong phòng, cô tìm được vài băng cá nhân và viên penicillin trong ngăn tủ của bạn cùng phòng.
Còn có cả băng vệ sinh.
Liệu có cần dùng đến không?
Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định bỏ vào.
Tiếp đó, cô tìm thấy một cuộn băng keo trong suốt. Trong đầu Chử Diệc An chợt hiện lên cảnh lũ xác sống cắn người, cô nghĩ có thể dùng vật gì đó bọc ngoài cơ thể thì sẽ an toàn hơn một chút.
Cô xé vài trang giấy từ sách, quấn quanh hai cánh tay rồi cố định bằng băng keo. Sau khi quấn xong cả hai tay, cô thử đưa cẳng tay lên miệng cắn thử.
Không cắn nổi. Có vẻ khá ổn.
Cô tiếp tục quấn quanh bắp chân và đùi, nhưng sau khi quấn xong thì cả người trở nên cồng kềnh, di chuyển khó khăn. Thử đi thử lại, cô nhận ra chỉ có quấn quanh cẳng tay là không ảnh hưởng đến hành động.
Cô thu hồi hộp báu vào lòng bàn tay, bước ra ban công quan sát, bắt đầu tính toán đường thoát thân.
Bất kể là đường đến giảng đường hay căng-tin, sân vận động, chỗ nào cũng có xác sống. Tuy nhiên, phần lớn trong số đó đuổi theo người sống, có lẽ giờ đang tụ lại trong các tòa nhà, ngoài đường còn sót lại không nhiều.
Khó khăn lớn nhất là rời khỏi ký túc xá.
Không biết trong tòa nhà này có bao nhiêu xác sống đang ẩn nấp, cô cũng không rõ tình hình bên ngoài thế nào.
Nhảy xuống từ tầng trên?
Chử Diệc An nhìn xuống bãi cỏ bên dưới, và lũ xác sống đang lởn vởn ở tầng hai, tầng ba, lập tức dẹp bỏ ý định. Chỉ còn cách dùng cầu thang, tranh thủ nửa phút lao xuống.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hộp báu lại được thu về lòng bàn tay.
Cô nhẹ nhàng dọn những thứ chặn trước cửa nhưng lại đứng ngẩn ra nhìn chốt cửa rất lâu.
Cô sợ!
Âm thanh ma sát của giày trên sàn, cùng tiếng gầm gừ của xác sống bên ngoài, như tiếng gọi tử thần. Chỉ cần mở cánh cửa này ra, chưa chắc cô đã chạy được đến dưới lầu. Có thể ngay khi cửa mở ra, sẽ chạm mặt lũ xác sống và bị xé xác ngay tại chỗ.
Mở cửa cũng cần dũng khí.
Nhưng càng chần chừ thì càng không có dũng khí.
Cô quay người ngồi phịch xuống ghế, đầu óc toàn là hình ảnh lũ xác sống ngoạm người, hô hấp dồn dập, tâm trí vật lộn căng thẳng.
Một lúc lâu sau, cô bật điện thoại, mở đài phát thanh, chuyển kênh về tần số cứu hộ. Giọng phát thanh viên lại vang lên, lặp đi lặp lại đặc điểm của xác sống, và vị trí các khu an toàn.
Cảm xúc dần dịu lại trong tiếng phát thanh, cô bắt đầu phân tích tình hình của bản thân.
Ra ngoài tìm khu an toàn, có thể chết ngay.
Không ra ngoài, năm ngày sau chắc chắn chết.
Sống thêm năm ngày liệu có ý nghĩa?
Chỉ khi ra ngoài, mới có cơ hội sống tiếp. Chỉ có tìm được khu an toàn, mới có tương lai.
Lý trí của Chử Diệc An mách bảo cô phải ra ngoài, càng sớm càng tốt.
Cô đứng dậy, xoay cổ tay, lắc vai.
Không nghĩ gì nữa, xông lên thôi!
Mở cửa!
Thừa lúc lũ xác sống chưa phản ứng kịp, xông ra ngoài!
Chử Diệc An lao thẳng xuống tầng năm, rồi tầng bốn, tầng ba...
Trong vài giây ngắn ngủi, cô đã chạy vượt giới hạn của chính mình, như thể đang bay.
Nhưng tiếng bước chân dồn dập như báo hiệu đánh thức bầy xác sống. Ngay lập tức, lũ xác sống trong tòa nhà bị quấy động, thi nhau nhào tới chỗ cô.
Cầu thang cũng có!
Ngay cầu thang tầng hai, có mấy con xác sống chắn lối.
Bây giờ từ tầng trên, tầng dưới, cả hành lang tầng hai, ba phía đều có xác sống lao tới. Những móng vuốt nhuốm máu lướt qua sát mắt cô, cái miệng chảy nước dãi há rộng ngay bên tai...
Nguy cấp!
Chử Diệc An lập tức ném hộp báu ra sau lưng, điều khiển bằng ý niệm khiến nó phóng to lên, rồi đập mạnh vào đám xác sống chặn đường.
Một khối lập phương khổng lồ bằng vàng ròng, dày mười phân, nặng nề kinh người hơn cả sắt, đồng hay hợp kim.
Ngay khoảnh khắc nó rơi xuống, xác sống bị nghiền nát, máu thịt nát bét, não bắn tung tóe.
Uy lực khủng khiếp.
Con đường trước mặt lập tức trống trơn. Chử Diệc An chạy ngang qua hộp báu, chạm tay thu lại, rồi tiếp tục phóng như điên xuống tầng.
Quẹo cua, cô thấy chiếc xe đạp mình từng dùng nằm lăn lóc bên đường, vết máu loang lổ xung quanh.
Cô lập tức lao tới.
Vừa dựng được xe, từ bụi cây một bóng người gào rú xông ra, ngoạm chặt lấy tay cô.
Đau!
Xác sống mặc đồng phục quản lý ký túc như muốn cắn đứt tay cô. Lớp giấy và băng keo quấn quanh cánh tay bị cắn đến méo mó.
Chử Diệc An rút khẩu súng ra, dí sát đầu xác sống rồi bóp cò.
Đoàng!
Tay cô bị lực giật làm tê dại. Xác sống trước mặt bị bắn thủng đầu, vỡ toác.
Nhưng tiếng súng vang lên giữa khuôn viên yên tĩnh chẳng khác gì báo hiệu “giờ ăn đến rồi!”
Rầm! Rầm rầm!
Tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng vang lên, bọn xác sống trong ký túc bị tiếng súng hấp dẫn, bắt đầu nhảy từ tầng trên xuống...
Vô số xác sống ùa đến.
Má nó!
Chử Diệc An hoảng hốt, dựng xe đạp lên nhảy phắt lên yên, lao đi như điên. Bánh xe bị cô đạp đến tóe lửa.
Xác sống quá đông.
Chỉ một âm thanh nhỏ cũng khiến chúng thức tỉnh.
Từng bức tường xác sống dày đặc vây kín trước sau, trái phải. Chử Diệc An run rẩy vì căng thẳng, quẹo gấp sang con hẻm bên phải tòa nhà để tránh bầy xác sống.
Nhưng bên trong vẫn còn!
Một con xác sống đang lởn vởn quanh chiếc xe ba bánh có logo “Phong Mã Express”. Thấy cô, nó lập tức nhào tới.
Chử Diệc An xoay tay lái, drift một vòng tránh né, ngay khoảnh khắc ấy, cô thấy có thứ gì đó từ ba bánh bay lên rồi lại rơi xuống
Chìa khóa!
Xe đạp sao đọ nổi xe ba bánh chạy điện?
Không chút do dự, cô vứt xe đạp, nhảy phắt lên xe ba bánh, đóng cửa lại hai bên, đạp ga lao vút đi.
Xe ba bánh vừa chạy điện nhanh hơn, lại có lớp sắt bảo vệ, khiến người ta cảm thấy an toàn hơn nhiều. Chử Diệc An lập tức có cảm giác như được nâng cấp vũ khí, phóng như bay trong khuôn viên tràn ngập xác sống.
Xác sống liên tục lao vào xe.
Cô điều khiển tay lái đầy điêu luyện, đâm xuyên mọi vật cản, cuối cùng lao đến gần cổng sau trường.
Khung cảnh trước cổng cũng hỗn loạn không kém.
Xe lớn xe nhỏ chất đống vì tai nạn dây chuyền, xung quanh còn có vài xác sống đang lảng vảng. Vừa nghe tiếng xe ba bánh, chúng lập tức lao tới. Chử Diệc An tăng tốc hết cỡ, phóng vọt qua lối đi bộ.
Ngay lúc thoát ra, cô đâm đổ một chiếc lều dựng ở cổng. Lều đè lên lũ xác sống đuổi theo sau, chặn bớt phần nào.
Tiếng động phía sau khiến cô ngoái đầu nhìn lại và phát hiện, giữa đống xe đâm nhau, hình như còn một người còn sống bị kẹt trong chiếc ô tô màu đen.
Người sống!
Cứu không?
Chử Diệc An bóp nhẹ phanh xe ba bánh, trong lòng giằng co trong một giây ngắn ngủi...