Chử Diệc An vội vàng lùi lại vào trong ban công, chân run bần bật khi nghe tiếng kêu thảm thiết từ phòng bên cạnh. Xa hơn nữa, ở sân trường và nhà ăn vẫn còn có người đang bỏ chạy. Những gì cô nhìn thấy lúc này chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Nỗi sợ hãi và hoang mang ngập tràn trong đầu.
Quần áo cô ướt sũng mồ hôi, cả người run lẩy bẩy như vừa được vớt từ nước lên.
Tai ù đi, chẳng nghe thấy gì nữa.
Đầu óc trống rỗng, tầm nhìn cũng mờ mịt.
Không biết đã qua bao lâu, cô mới hoàn hồn nhớ ra mình còn mang theo điện thoại.
Ứng dụng nhắn tin trên máy gần như sắp nổ tung vì lượng tin nhắn dồn dập.
Cô mở nhóm chat lớp "Địa chất khóa 22" ra xem.
"Cứu tôi với!!" – 16:12
"Tôi đang kẹt trong văn phòng ở tòa nhà thực nghiệm số 4, gọi cảnh sát không được!" – 16:06
"Có ai thoát ra ngoài chưa? Tôi đang trốn trong nhà vệ sinh tầng 3 khu giảng đường, sợ quá!!" – 16:06
"Nghe loa phát thanh thì mau tìm chỗ trốn! Ngoài trường có đám người điên đang tấn công người ta, bảo vệ trường gần như không cầm cự nổi!!" – 15:59
"Sao còi báo động vang thế? Tôi đang nghỉ trưa, ồn chết đi được!!" – 15:55
...
"Nghe nói ga tàu cao tốc có bạo loạn, khu quanh trung tâm thương mại cũng bị phong tỏa. Có ai biết chuyện gì đang xảy ra không?" – 15:43
Những tin nhắn đầu tiên xuất hiện mới chỉ cách đây khoảng hai mươi phút.
Vậy mà với cô, tất cả những chuyện vừa trải qua lại dài như cả một đời người.
Biết trong trường vẫn còn người sống, Chử Diệc An bắt đầu thử gọi đến các số khẩn cấp. Gọi không được, cô chuyển sang tìm tin tức từ các nguồn chính thống.
Cuối cùng cũng có thông báo.
Một trang nền xanh, chữ trắng hiện ra trước mắt, chỉ có đúng hai dòng:
Hiện tại, thành phố Thạch Cương đang xảy ra bạo loạn quy mô lớn.
Công an thành phố khuyến cáo toàn dân nên ở yên trong nhà, tránh xa đám đông hỗn loạn, chuẩn bị đủ lương thực và nước uống cho ít nhất ba ngày để chờ cứu viện.
Đọc xong, cô quyết định làm theo chỉ dẫn. Cắm sạc điện thoại, cô bắt đầu kiểm kê đồ ăn trong phòng ký túc.
Phòng con gái lúc nào cũng nhiều đồ ăn vặt.
Cô tìm được bốn quả xoài, nửa túi sữa bột, một ít táo tàu khô, và một túi đồ ăn vặt to như cái gối, trong đó có cả chục gói như bánh xoắn, khoai tây chiên, trái cây sấy và thịt khô.
Chừng đó đủ cho cô cầm cự một thời gian.
Nhưng khoan đã.
Cô đâu thể ngồi đây chờ cứu viện.
Cảm giác thực tế đến mức khiến cô suýt quên mất rằng mình đang ở trong một trò chơi kỳ lạ.
Yêu cầu cuối cùng của trò chơi là phải đến được điểm cứu hộ trong vòng năm ngày.
Nhưng điểm cứu hộ ở đâu?
Trong tình cảnh hiện tại, làm sao để tìm được?
Chợt nhớ ra điều đó, cô lại thấy bất an. Cô cầm điện thoại lên tiếp tục tìm kiếm thông tin về điểm cứu hộ, cho đến khi mệt quá, gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay.
…
Sáng hôm sau
Chử Diệc An bị đánh thức bởi cơn ác mộng.
Trời vẫn còn xám xịt, bên ngoài yên ắng đến rợn người. Chỉ có thỉnh thoảng vang lên vài tiếng gào rú và tiếng bước chân nặng nề của những kẻ đã bị lây nhiễm.
Cô nhìn đồng hồ, mới 5 giờ sáng.
Điện thoại không còn tín hiệu, không tải được bất kỳ trang nào.
Điện lưới cũng cắt rồi.
May là tối qua cô đã cắm sạc suốt đêm, pin hiện 97%.
Nhưng không có mạng, cũng không gọi điện được thì điện thoại còn làm được gì?
Cô rửa mặt qua loa, rồi ngồi lại bàn, vừa nhai đồ ăn cho đỡ đói, vừa nghịch điện thoại như một thói quen. Nhưng không có mạng, chẳng làm được gì, cùng lắm chỉ còn dùng để soi đường như đèn pin.
Cô bắt đầu thấy ngột ngạt và chán nản.
Đang định bỏ điện thoại xuống thì bất chợt, cô nhìn thấy một biểu tượng nhỏ bị ẩn - radio.
Radio, hay còn gọi là máy thu phát sóng, là thiết bị dùng sóng điện từ để thu tín hiệu âm thanh. Những ai có chút hiểu biết về công nghệ đều biết rằng, trong trường hợp mạng viễn thông sập hoàn toàn, radio vẫn có thể hoạt động, đúng là cứu tinh trong thảm họa.
Tinh thần cô lập tức phấn chấn hơn. Cô mở tính năng radio và bắt đầu dò sóng.
Lúc đầu, chỉ có tiếng nhiễu rè rè.
Không có việc gì làm, Chử Diệc An dành cả buổi sáng để ngồi tinh chỉnh tần số. Mãi đến gần 10 giờ, cuối cùng cũng có âm thanh vang lên thay cho tiếng rè:
"Xin chào các thính giả, đây là đài phát thanh khu vực số 11."
"Hiện thế giới đang đối mặt với thảm họa virus lan rộng. Người bình thường nếu bị cắn sẽ ngay lập tức nhiễm bệnh. Triệu chứng phát tác cực nhanh, người bị lây sẽ chết trong vòng 10 giây, sau đó biến thành tang thi tấn công người sống."
"Đặc điểm của tang thi: thị lực bình thường, thính lực gấp 5 lần người thường. Khi có mục tiêu, chúng sẽ sử dụng thể lực mạnh nhất như khi còn sống để truy đuổi. Khi không có mục tiêu, chúng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông."
"Lưu ý: Hiện chưa có vắc-xin hay phương pháp điều trị. Hãy tránh xa người bị nhiễm."
"Thông báo: Huyện Phúc Luân, thành phố X là khu vực cứu hộ duy nhất tại khu vực số 11."
"Thông điệp này sẽ được phát lặp lại."
Khu vực cứu hộ!
Chử Diệc An lập tức thấy tinh thần phấn chấn trở lại. Không ngờ thật sự có thông tin về nơi an toàn. Cuối cùng, cô cũng có mục tiêu để hướng đến.
Nhưng… huyện Phúc Luân, thành phố X là ở đâu?
Cô lại thấy rối.
Chợt, mắt cô dừng lại trên mấy tờ tài liệu trường phát cho tân sinh viên đặt trên bàn, góc phải dưới có dòng chữ nhỏ:
"Ban tuyên truyền - Học viện Quang Đại, thành phố C"
Cả mấy tấm vé xe cô lục được hôm qua cũng ghi điểm đến là thành phố C.
Tốt rồi. Cô không ở thành phố X.
Nghĩa là cô vẫn phải vượt đường xa mới đến được điểm cứu hộ.
Hít sâu một hơi, cô cảm thấy con đường sống trước mắt vẫn mù mịt như cũ.
Nhưng… vẫn phải đi.
Nếu chỉ ngồi chờ trong phòng đến hết năm ngày, cái kết dành cho cô vẫn sẽ là cái chết.
Cô liếc nhìn chỗ đồ ăn, bắt đầu chuẩn bị đóng gói hành lý.
Đúng lúc đó, Chử Diệc An đột nhiên nhớ ra trước khi bắt đầu trò chơi, mình từng rút được một món đồ đặc biệt.
Cô đưa tay lên nhìn lòng bàn tay, nơi có một ký hiệu mờ mờ đang tỏa nhiệt âm ấm.
Trong nháy mắt, một chiếc hộp xuất hiện ngay giữa lòng bàn tay.
Lúc đầu, chiếc hộp chỉ to cỡ vỏ tai nghe, nhỏ đến mức không thể chứa nổi thứ gì. Nhưng khi cô tập trung ý nghĩ, chiếc hộp lập tức phóng to thành một khối lập phương kích thước khoảng 1 mét khối, ánh vàng lấp lánh, phía trên còn hiện lên dòng chữ:
"Bạn có muốn kích hoạt kỹ năng: Tạo vật từ hư không?"
Kỹ năng “Tạo vật từ hư không”: Trong trò chơi, Bách Bảo Hạp sẽ ngẫu nhiên tạo ra một món vật phẩm. Sau khi sử dụng, kỹ năng sẽ hồi phục sau 3 ngày.
Chử Diệc An nhớ lại thông tin về kỹ năng này và cuối cùng cũng thấy có chút cảm giác đang chơi game thật.
Cô chọn có.
Chiếc hộp tự động bật mở, bên trong phát ra ánh sáng trắng chói lòa. Cô thò tay vào lần mò, chạm vào một vật lạnh buốt, nặng tay như một khối kim loại.
Một bảng thông báo trong suốt bật lên trước mắt:
"Bạn nhận được: Một khẩu súng ngắn cỡ nòng 9mm, đạn không giới hạn."
"Ghi chú: Vật phẩm này sẽ bị thu hồi sau khi kết thúc trò chơi."
"Lời thì thầm của báu vật: Có tôi là bạn gặp may rồi!"
Cô cầm khẩu súng, lặng lẽ nghĩ:
“Có mày, tao phục mày sát đất luôn.”