“Các em học sinh, các thầy cô giáo, trong thành phố đang xảy ra bạo loạn quy mô lớn. Xin tất cả những ai còn ở bên ngoài hãy mau chóng tìm nơi trú ẩn gần nhất! Những ai đang ở trong nhà hãy lập tức đóng cửa sổ, cửa ra vào và chờ đợi cứu viện!

Xin nhắc lại, những ai còn đang ở bên ngoài, hãy tìm nơi trú ẩn gần nhất; những ai đang ở trong nhà, xin hãy đóng kín cửa sổ và chờ đợi cứu viện… Mau đóng cửa, đóng cửa mau!”

Trong tiếng phát thanh vang vọng, đột nhiên xen lẫn tiếng bước chân gấp gáp và sau đó là một tiếng hét thê lương như xuyên qua màn loa chọc thẳng vào từng sợi dây thần kinh đang căng cứng của mọi người trong trường.

“A—!”

Một tiếng thét đầy sợ hãi vang lên, toàn bộ mọi người bắt đầu hoảng loạn.

Chử Diệc An kéo lấy người bạn cùng phòng còn lại, vừa chạy vừa lôi đi. Thế nhưng khi đến gần tòa giảng đường số hai, bạn cô bỗng nhiên dừng bước:
“Diệc An, loa phát thanh bảo chúng ta tìm nơi trú ẩn gần nhất mà.”

Cô chỉ vào phòng học bên cạnh đang đóng cửa sổ. Bên trong có người đang vẫy tay gọi bọn họ vào.

“Người bên trong đông quá rồi.”
Chử Diệc An liếc mắt nhìn một cái, rồi tiếp tục lao về phía khu ký túc xá.

Nhưng bạn cô thì không muốn đi tiếp nữa.

“Diệc An, mình chạy không nổi nữa rồi. Hơn nữa trong lớp học nhiều người, mọi người hợp sức chắc chắn sẽ an toàn hơn hai đứa mình.”

Cô ấy gạt tay Chử Diệc An ra, chạy đến dưới cửa sổ, giơ tay lên để người trong lớp kéo vào. Quay đầu lại, cô ấy hô lớn:

“Qua đây mau!”

Chử Diệc An lắc đầu. Không được, không ổn chút nào.

Lũ điên đó liều mạng lắm, lũ đó có thể dùng đầu đập vỡ kính chắn gió xe, thì cũng có thể đập vỡ kính cửa sổ lớp học. Dãy giảng đường này chẳng an toàn hơn bên ngoài là bao.

Còn phòng ký túc xá của các cô ở tầng sáu, hành lang ngoài không có cửa sổ, cửa ra vào có thể chặn lại bằng đồ đạc. Từ đó có thể quan sát tình hình bên dưới, bên trong lại có nước uống đủ để cầm cự, đó mới là nơi thích hợp nhất để trú ẩn.

Nhưng mỗi người đều có lựa chọn riêng.

Từ bỏ lòng trắc ẩn, tôn trọng số phận của kẻ khác.

Tiếng la hét và bước chân đang nhanh chóng áp sát. Chử Diệc An không còn cách nào khác, buộc phải buông bạn lại, tiếp tục lao đi.

Chợt khóe mắt cô thoáng thấy một chiếc xe đạp dựng dưới tòa giảng đường không khóa!

Xin mượn tạm!

Cô nhảy lên xe, ra sức đạp về phía ký túc xá không hề do dự.

“Diệc An!”

Trong lớp học, người bạn cùng phòng đứng bên cửa sổ, trông theo bóng cô rời đi, trong lòng vừa trách móc, vừa lo sợ. Nhưng nhiều hơn hết là nỗi sợ hãi khi vừa thoát khỏi bàn tay tử thần.

“Không sao rồi, không sao rồi…”

Những học sinh khác thấy thế vội vã đến an ủi:
“Đã vào lớp rồi là an toàn.”

Thế nhưng lời nói còn chưa dứt, đã có thêm nhiều người lao về phía giảng đường này.

“A—!”

“Cứu mạng!”

“Mở cửa!”

Đám học sinh bên trong vừa định tiếp tục cứu người thì người bị thương đầu tiên đã chạy tới sát cửa sổ, đập mạnh đầu vào đó. Máu từ trán và miệng hắn dính chặt vào kính, nhưng hắn vẫn tiếp tục điên cuồng đập đầu. Ngay sau đó, nhiều kẻ khác cũng lao tới cửa sổ.

Phòng học này không cầm cự nổi quá nửa phút, bọn chúng đã xông vào…

__

Ở một nơi khác

Chử Diệc An dốc toàn lực đạp xe, cuối cùng cũng đến chân ký túc xá.

Lúc này, không ít người cũng đang lao về phía này. Cô lẫn trong đám đông, gắng sức chạy thật nhanh về phòng. Đóng cửa, khóa chặt.

Cô kéo hết ghế trong phòng, cả vali hành lý, chặn hết trước cửa rồi ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc. Chuyến thoát thân từ ngoài phố khiến cô kiệt sức.

Không dám nghỉ lâu, Chử Diệc An lập tức đứng dậy quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Tòa ký túc xá này có tổng cộng sáu tầng, không có thang máy. Cô đang ở tầng trên cùng. Tuy tòa nhà có phần cũ kỹ nhưng tường được sơn trắng tinh, cửa là loại chống trộm mới thay gần đây.

Cô liếc nhìn bình nước nóng, bên trong còn khoảng một phần ba. Cô tìm cái chậu, mở vòi nước lấy thêm.

Lúc lấy nước, cô bước ra ban công ngó xuống dưới.

Tầm nhìn nơi đây rất rộng, có thể thấy cả sân thể dục và con đường dẫn về nhà ăn lẫn dãy giảng đường số ba.

Dưới sân, còn rất nhiều người chạy tán loạn như ruồi mất đầu, chưa từng trực tiếp đối mặt với đám điên, nên vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, thiếu cảnh giác.

Thảm họa vẫn đang lan rộng.

Trước khu giảng đường, đám “điên” đã tụ thành một số lượng kinh khủng, cả bầy tràn về phía ký túc xá. Chử Diệc An thấy có một tên ngốc không những chạy chậm mà còn giơ điện thoại lên quay phim.

Kết cục, hắn bị lũ điên kia nhào tới hạ gục.

Ít nhất ba kẻ nhào lên cắn xé hắn. Có người định cứu, kết quả cũng bị nhào tới.

Chử Diệc An đứng từ tầng trên, trơ mắt nhìn người ở giữa bị lũ điên xé xác, cắn nuốt. Một cánh tay đẫm máu bị vứt lên thảm cỏ.

Thế nhưng chỉ mấy giây sau, kẻ vừa bị ăn thịt đến mức chỉ còn lại một cánh tay lại bò dậy. Hắn dùng phần tay còn lại trườn đi...

Không phải điên, mà là… tử thi sống lại!

Mùi máu tanh lờ mờ lan trong không khí, dạ dày cô quặn thắt. Không chịu nổi, cô lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong, cô quay lại ban công.

Lũ xác sống bên dưới chia làm hai ngả; một ngả đổ về phía sân thể dục và nhà ăn, một ngả men theo đường nhỏ vây quanh ký túc xá.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Cả tòa nhà giờ nơi nào cũng vang tiếng kêu cứu.

Chử Diệc An không dám mở cửa.

Cô bước nhanh đến tắt đèn trong phòng, lui về góc xa nhất so với cửa, tay siết chặt thanh sào phơi đồ.

Ngoài cửa, có tiếng chân, người sống đang chạy trốn lên.

Họ gõ cửa điên cuồng, hy vọng được cho vào trú thân.

Tuy đang là ban ngày, nhưng hành lang ký túc xá hầu như không có ánh sáng, đây điểm chung ở các ký túc xá trường học. May mắn là Chử Diệc An đã tắt đèn từ trước, nên chẳng ai để ý phòng cô.

Cô không dám lại gần, chỉ đứng xa lắng nghe.

Có không ít phòng mở cửa cứu người. Thế nhưng, trước là người sống, sau đó là đám xác sống.

Tiếng gầm gừ và rú hét vang lên khắp nơi. Từng tiếng thét thảm thiết vọng ra từ hành lang và các phòng ngủ.

Trong khoảnh khắc,

Toàn bộ tòa ký túc xá hóa thành địa ngục trần gian.

Tay Chử Diệc An siết chặt sào phơi đồ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đầu óc trống rỗng. Cho đến khi nghe được tiếng người từ phòng bên cạnh truyền đến—

“Chặn lại! Dùng sức!”

“Các người đừng vào! Chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi!”

Phòng bên cạnh bị đám nhiễm bệnh đập cửa. Những lời đe dọa chỉ càng khiến chúng phát điên mà đập mạnh hơn.

Chử Diệc An lao ra ban công, muốn nhìn xem tình hình bên cạnh.

Thế nhưng phía dưới, ở mỗi tầng, đều có học sinh bị dồn ép ra ban công bởi bọn xác sống. Có người tuyệt vọng, không còn đường lui, đã nhảy thẳng từ tầng cao xuống đất.

“Cứu mạng, cứu mạng!”

Tiếng cầu cứu vang lên từ bên cạnh.

Cửa phòng bên cạnh bị phá vỡ, người bên trong bị ép đến tận ban công.

Giữa ban công và trong phòng chỉ cách nhau một lớp cửa kính trượt. Lớp kính mỏng manh ấy chẳng thể cản được bọn xác sống bao lâu. Có người vươn nửa người ra ngoài, trông thấy Chử Diệc An cũng đang đứng ngoài ban công, lập tức coi cô như cọng rơm cuối cùng để cứu mạng.

Thế nhưng, ban công ở ký túc xá là dạng lõm vào trong. Ở giữa có bức tường dày chắn, hai bên cách nhau tới hai ba mét, không cách gì trèo sang.

Lúc này, đám nhiễm bệnh đã phá cửa xông vào.

Từ tầm nhìn của Chử Diệc An, cô thấy vô số cánh tay đẫm máu túm lấy hai người kia, kéo tuột khỏi lan can...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play