Nhanh như chớp, Chử Diệc An chụp lấy cản xe, trượt người chui xuống gầm.

Lũ xác sống bên ngoài lập tức ùa tới, bao quanh chiếc xe, va đập rầm rầm như muốn lật tung tất cả.

Cô nằm rạp dưới gầm, tim đập thình thịch, cô không thể nán lại lâu hơn.

Lợi dụng hai chiếc xe phía trước dính chặt do va chạm, cô trườn người tiến lên, nép sát mặt đất mà bò qua.

Hít một hơi thật sâu, cô nhón người bò tiếp qua chiếc xe thứ ba.

“Gào——!”

Tiếng gầm rú lại vang lên phía sau.

Từng bước chân nặng trịch của lũ xác sống như dẫm thẳng lên tim cô.

Cô căng thẳng đến ù cả tai, lưng mướt mồ hôi chỉ sợ sẽ có con nào đột nhiên chui xuống gầm, nhìn thẳng vào mắt cô.

Khoan đã...

Đừng hoảng!

Cô ép mình giữ bình tĩnh, tay chân căng cứng.

Đúng lúc ấy, một hồi chuông vang lên sau lưng, tiếng nhạc cất lên mạnh mẽ:
“Dòng sông chảy về phương Đông, sao trời treo rợp phía Bắc... hề hề, phía Bắc...”

Lũ xác sống lập tức mất kiểm soát, điên cuồng đập vào mấy chiếc xe phía sau.

Đó là chuông báo hai phút trước cô đã cài sẵn.

Chiếc điện thoại chỉ còn 13% pin nhưng đã phát huy hết tác dụng cuối cùng. Trong tiếng nhạc hào hùng “Nói đi là đi” Chử Diệc An bò ra khỏi gầm xe, cắm đầu chạy về phía trạm dừng.

Xe!

Xe gầm cao!

Trước mắt là một hàng xe nối tiếp đủ loại, khiến cô hoa cả mắt. Cô lập tức chọn chiếc có gầm cao nhất.

Vì xe cao nên cửa cũng khó với tới. Cô phải dẫm lên bậc để leo lên.

Vừa mở cửa, bên trong có một con xác sống lao đến, chỉ cách cô có hai cú đấm! Cô còn thấy được cả thịt người dính trên răng nó.

Chỉ cần chậm 0.1 giây là nó đã cắn trúng cô rồi.

Phản xạ cơ thể còn nhanh hơn suy nghĩ, Chử Diệc An vung tay, cái Bách Bảo Hạp kim loại nặng cả mét khối đập thẳng vào mặt xác sống.

Mặt nó méo xệch, máu, mủ và óc văng tung tóe, mùi hôi thối lập tức tràn ngập bên trong xe.

Cô nín thở, kéo cái xác ra ngoài. Vừa rồi suýt bị cắn khiến cô không dám chủ quan, một tay cầm súng, một tay giữ hộp báu, cẩn thận kiểm tra hết bên trong xe.

May mắn thay, chỉ có mỗi con đó.

Chìa khóa còn nguyên trên xe.

Phía sau còn treo hai bánh dự phòng.

Xe nhìn còn như mới, dường như vừa mua chưa lâu, còn là xe của BMW.

So với chiếc xe van cũ kỹ ban nãy, đúng là một trời một vực.

Khi cô còn đang mừng rỡ vì tìm được "chiến xa", thì bên trong trạm dừng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lục Thanh Uyên đã quay lại.

Anh xách hai can xăng to đùng, sau lưng bị một đám xác sống đuổi theo.

Anh vừa vung can xăng vừa đẩy lũ xác sống ra, lộn người qua đầu mấy chiếc xe, thoắt cái đã lao đến dãy xe hẹn trước.

“Thầy Lục, tôi ở đây!”

Chử Diệc An đập mạnh lên kính trước, vẫy tay lia lịa.

Lục Thanh Uyên liếc thấy cô. Người đàn ông bình tĩnh đến mức bị cả đàn xác sống đuổi cũng không đổi sắc mặt, vậy mà lúc nhìn thấy cô, anh thoáng khựng lại một chút.

Anh bảo tìm xe gầm cao... Cô tìm luôn chiếc... xe đầu kéo hạng nặng.

Ngay cả người từng trải như anh cũng suýt ngớ người.

“Thầy Lục, nhanh lên xe!”

Thấy lũ xác sống sắp tới, cô vươn tay kéo anh.

Không còn thời gian đổi xe.

Lục Thanh Uyên chụp lấy tay cô, nhảy phốc lên xe.

Cửa đóng lại.

Bánh xe cao hơn cả mét, xác sống chỉ mới chạm tới chân xe, không tạo được uy hiếp gì.

Xe tải nặng tuy khác ô tô thường nhưng thao tác cơ bản cũng giống nhau.

Chử Diệc An bắt đầu như thể đang lái xe con, đạp ga một cái, mấy con xác sống chắn đường bị hất bay.

Hồi còn đi xe Van, chỉ cần bị xác sống va một cú cũng sợ lật. Còn xe này? Đúng là xe ủi xác sống.

Tông xác sống, ủi xe cũ, chạy băng băng, băng ngang cả bầy xác sống đuổi theo sau.

Bánh xe cán qua từng thân xác, cảm giác ấy… phê cực kỳ!

“Thầy Lục, nghe lời thầy đúng là sáng suốt!”

Chử Diệc An không nhịn được khen, cảm giác lái chiếc xe này đúng là sướng không thể tả nỗi.

Lục Thanh Uyên: …

Bảo cô tìm SUV, ai ngờ cô tìm nguyên cái xe đầu kéo… Đúng là kiểu “nghe lời” chưa từng thấy.

“Thầy mệt không? Nếu mệt có thể ra phía sau nghỉ một lát.”

Cô kéo rèm phía sau. Xe tải hạng nặng còn có giường đơn cho tài xế ngủ, sạch sẽ, tiện nghi.

Cô kiểm tra kỹ rồi, nắm rõ mọi thứ trong xe.

Lục Thanh Uyên: …

Lại lần nữa, anh cạn lời.

Còn với Chử Diệc An mà nói, ai có thể từ chối một chiếc giường sạch sẽ chứ?

Dưới lời mời nhiệt tình của cô, thầy Lục “mặt lạnh” cũng thật sự leo lên giường nghỉ.

“Chúng ta thay phiên nhau nghỉ ba tiếng nha, thầy Lục,”  Chử Diệc An nói tỉnh queo.

__

Đêm xuống.

Con đường cao tốc tĩnh mịch, ánh đèn xe tải sáng rực rọi cả đường. Lác đác vài con xác sống nghe tiếng đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc lại bị bỏ lại phía sau.

Chử Diệc An không còn điện thoại, chỉ dựa vào cảm giác để đánh thức Lục Thanh Uyên, rồi mình chui ra phía sau nghỉ ngơi.

Nhưng cô ngủ không yên. Trong giấc mơ vẫn đầy ác mộng chập chờn.

Không biết đã qua bao lâu, xe bắt đầu chậm lại, đi được một đoạn rồi lại dừng.

Chử Diệc An bật dậy, linh cảm có chuyện không ổn, cơn buồn ngủ lập tức bay biến:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đến thành phố X rồi.”

Đã đến thành phố X!

Cô hoàn toàn tỉnh táo, trở lại ghế phụ. Nhìn ra ngoài, bóng người vây đầy xung quanh.

Cô hít sâu một hơi, “Thành phố X nhiều xác sống thế này sao?!”

“Không phải xác sống. Là người.”

Rõ ràng không chỉ mình Chử Diệc An nghe được tín hiệu cứu trợ qua vô tuyến. Nhiều người cũng biết huyện Phúc Luân là điểm tập kết.

Từ thành phố X đến đó, còn khoảng bốn mươi phút lái xe.

Ai có xe đã đi hết rồi. Còn lại toàn người muốn đi nhưng không có cách nào rời khỏi.

Giờ thấy được một chiếc xe lớn, rộng rãi, ai cũng muốn leo lên.

Nỗi sợ xác sống, khát khao được sống, khiến những người ấy trở nên điên cuồng.

Càng lúc càng đông người chắn trước đầu xe. Có người lắc xe, có người trèo nóc, thậm chí còn ném đá vào kính chắn gió.

Xe bị bao vây, chẳng thể tiến thêm chút nào.

Lục Thanh Uyên nhíu mày:
“Cô còn bao nhiêu viên đạn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play