Ngày thứ ba trong trò chơi, 4 giờ 41 phút chiều.
Hai người đã chạy trên quốc lộ hơn một canh giờ.
Cô lại mở điện thoại, phát loa ngoài.
Bên trong truyền ra bản tin lặp đi lặp lại khiến cô thêm phần phấn chấn.
“Hiện tại chúng ta đang ở quốc lộ bảy trăm mười ba, cần tiếp tục đi thêm khoảng bảy giờ nữa.”
Lục Khanh Uyên bắt đầu giảng giải về lộ trình sắp tới:
“Chiếc xe này không đủ xăng để tới được X thành.”
“Tôi có thể lấy xăng từ mấy chiếc xe bị bỏ lại ven đường.”
Chử Diệc An nghe xong liền trả lời, lại bị Lục Khanh Uyên liếc mắt khinh khi, tựa như đang ghét cô giả bộ khôn lanh.
“Quốc lộ sẽ không thuận lợi mãi được.”
Hắn nói chậm rãi:
“Chúng ta cần một cỗ xe chắc chắn, có thể vượt địa hình hiểm trở.”
Chỉ có xe như thế mới chịu nổi va đập, cũng không dễ bị xác sống hay vật cản chặn kẹt gầm.
Tiếc rằng dọc đường đi, những chiếc xe bỏ lại đều đã nát bét.
Lục Khanh Uyên xoa mắt, thương thế cộng thêm dây thần kinh kéo căng nhiều giờ khiến hắn có vẻ mỏi mệt.
“Thầy Lục, hay để tôi lái thay cho.”
Chử Diệc An móc từ ba lô ra nước suối cùng thuốc kháng viêm, thuận tay đoạt luôn tay lái.
“Cứ đi thẳng theo quốc lộ?”
Cô xác nhận lộ trình lần nữa.
“Ừ.”
Lục Khanh Uyên gật nhẹ, “Dọc đường có gì cũng đừng dừng lại.”
“Được.”
Chử Diệc An thắt dây an toàn, theo phương hướng hắn nói mà lái đi.
Dưới áp lực, tay lái của cô tiến bộ vượt bậc, chẳng những né được vật cản mà còn lạng lách tránh luôn xác sống, loạng choạng mãi cũng được mấy chục dặm.
Tin xấu — Xăng sắp cạn.
Tin tốt — Phía trước đầy xe.
Càng tệ hơn — Đường nào cũng chật kín, không biết giấu bao nhiêu xác sống.
Chử Diệc An dừng xe cách nơi kẹt chừng trăm trượng, suốt đường không phát ra tiếng động nào.
Lục Khanh Uyên đang nghỉ bên cạnh mở mắt, nhìn phía trước: “Cách đây chừng hai cây rưỡi, có khu phục vụ.”
Sau ngày xác sống trỗi dậy, người có xe lập tức bỏ chạy.
Trạm thu phí đầu đường thì tránh được, khu nghỉ bên trong thì không.
Xe nhiều, người đông, tức là xác sống lắm.
“Xuống xe đi bên làn đối diện?”
Chử Diệc An thấy xe bị kẹt chỉ ở một bên, bên kia lại thông thoáng. Giữa hai làn còn có hàng rào, ít ra chặn được chút xác sống.
Về phần xe cộ... họ vốn đã muốn đổi lấy một chiếc gầm cao hơn, trên đường ắt sẽ có chiếc còn dùng được.
“Lát nữa qua được, tôi với anh tìm xe tốt một chút.”
“Ừ.”
Lục Khanh Uyên gật đầu. Kế hoạch tuy đơn sơ, nhưng không có chỗ nào đáng bắt bẻ.
Vài khắc sau.
Một tiếng gãy gọn phát ra, khiến đám xác sống cách đó trăm trượng bất ngờ tru lên.
Chúng lập tức quay đầu, miệng há hốc, con ngươi nhỏ như hạt đậu xoay một vòng máy móc.
Không thấy gì.
Xôn xao một chốc, bầy xác sống lại rơi vào trạng thái ngủ đông.
Lúc này, Chử Diệc An và Lục Khanh Uyên đang co ro sau cửa chiếc xe bánh mì, hai người dính sát, từ từ dịch về bên trái.
Tới làn xe ngược chiều rồi.
Cả hai bên đều lấy cửa xe chắn, họ chẳng khác nào cái bánh kẹp mà chầm chậm tiến lên.
Mùi máu tanh và khí xăng rò rỉ xộc vào mũi ngày một nặng, đã tiến vào vùng xe bị kẹt. Từ cửa kính bên trên, vừa hay có thể nhìn thấy xác sống bên kia hàng rào.
Chử Diệc An lén lút nhìn một cái, lại vội rụt đầu lại.
Bên kia nhìn sơ cũng không ít.
Nếu cả đám xông lại đây, hàng rào sẽ không cản nổi mà hai cánh cửa xe mỏng này càng cản chẳng nổi.
Thôi thì mau mà chạy.
Chử Diệc An cúi đầu, hai chân đạp vun vút, khiến Lục Khanh Uyên phía trước như con vịt bị đuổi.
Nhưng chẳng bao lâu, cô dừng lại.
Không phải cô dừng, là phía trước dừng.
“Có chuyện gì?”
Chử Diệc An nghi hoặc ngẩng đầu.
“Xe.”
Lục Khanh Uyên đáp gọn lỏn.
Nương theo ánh mắt hắn, họ đã tới đối diện khu nghỉ bên đường. Có mười mấy chiếc xe đậu bên trong, không ít chiếc trông khá tốt.
Nhưng giữa khu ấy, xác sống cũng đông không kém.
Chử Diệc An liếc Lục Khanh Uyên: “Tôi nhất định phải lấy xe ở đó sao?”
“Không hẳn.”
Hắn hỏi lại: “Cô chắc chiếc nào bỏ lại trên đường cũng còn tốt, và có đủ xăng cho bảy canh giờ tới không?”
Nghe cũng đúng thật... đẹp trai nói gì cũng có lý.
Chử Diệc An lôi súng: “Lục tiên sinh, anh bảo làm sao thì làm.”
“Cô lái xe, tôi tìm xăng dự phòng. Năm phút nữa gặp ở khu nghỉ.”
Nói xong hắn liền gỡ cửa xe bánh mì mà chạy, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã nhảy qua rào chắn giữa đường.
Này!
Chử Diệc An định đứng dậy, nhưng vừa thấy đám xác sống quay lưng liền chui xuống.
Lục tiên sinh đi nhanh quá, chẳng kịp cho ai chuẩn bị.
Cô nhìn qua cửa sổ xe, bên trong khu nghỉ cách không tới 470 mét.
Thường thì, khoảng cách này chỉ mất vài nhịp chân. Nhưng hiện giờ, chỉ riêng trên đường cũng có tám con đứng chình ình. Giữa xe cộ chen chúc chẳng có lối nào chạy thẳng qua được.
Khoan đã, cũng có.
Vòng lên phía trước chừng 100 mét, số xe ít hơn. Tuy có va chạm, vài chiếc đâm vào nhau nhưng ít ra vẫn còn khe hở.
Chử Diệc An giơ cửa xe đi vòng đường sau, tính toán đường lui trong đầu.
Tới chỗ ít xác sống nhất rồi, xe đỗ xung quanh giúp che chắn, dễ ẩn nấp. Nhưng cũng khiến cánh cửa to kia khó xoay xở, dễ chạm phải mà phát tiếng.
Cô do dự một chút, dứt khoát bỏ cửa xe bên lề đường, nhẹ thân hành sự.
Leo rào, nấp sau xe đỏ.
Cô lom khom thân mình, chậm rãi len qua đám xe hỏng, lặng lẽ né đám xác sống ngây dại đứng yên giữa đường.
Cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, thở cũng không dám mạnh.
Rồi đột nhiên, một tiếng gầm vang sát sau lưng!
Chử Diệc An dựng cả tóc gáy, tay siết súng, quay đầu nhắm bắn.
Một xác sống cách cô chưa đầy hai trượng, nửa thân dưới bị kẹt trong lưới tản nhiệt và cản xe, thân trên thì vươn về phía cô một cách điên dại.
Không bò tới được.
Một phen hú vía.
Cô nuốt nước bọt, lom khom thân thể lướt về phía trước.
Bỗng!
Xe bên cạnh bị đập mạnh, quay đầu nhìn thì thấy một xác sống trong xe chạm mặt cô.
Ánh mắt đôi bên vừa chạm, bên kia liền nổi điên.
Nó đập mạnh vào cửa kính từng đợt, tiếng động khiến bốn phương tám hướng đều bắt đầu náo động...