Chử Diệc An: “Tôi còn rất nhiều đạn.”
Lục Thanh Uyên: “Mở cửa sổ, bắn cảnh cáo.”

Đoàng! Đoàng!
Hai phát súng vang lên, đám người vây quanh xe cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại.

Chử Diệc An bắt chước kiểu hăm dọa trong phim, gào lên:
“Đứa nào dám lại gần, tao bắn chết không tha!”

Cả đám người bị doạ tái mặt, ùn ùn lùi lại phía sau. Từ xa, tiếng gầm rú của lũ xác sống cũng bắt đầu vọng tới.

“Làm ơn cứu tôi với!”
“Trên xe các người còn chỗ mà!”
“Xin đưa con tôi đi theo!”
“Làm ơn đưa cả bà nội tôi nữa!”

...

Khi không thể cướp được xe bằng bạo lực, họ bắt đầu cầu xin bằng tình cảm.

Đáng tiếc, người cầm lái là Lục Thanh Uyên, một người dường như miễn nhiễm với cảm xúc con người.

Thấy phía trước lộ ra một khe hở, anh đạp ga hết cỡ, lao thẳng ra khỏi đám đông.

Dù phía trước có ai đó dùng xe cũ làm chướng ngại vật, anh vẫn thản nhiên đâm xuyên qua.

Chiếc xe tải hạng nặng rầm rầm lao đi, mãi đến khi ra khỏi khu vực hỗn loạn một đoạn khá xa, Lục Thanh Uyên mới dừng lại.

“Xuống xe.”
Anh đột ngột lên tiếng.

Chử Diệc An và anh nhìn nhau, bỗng hiểu ra ý anh.

Cô lập tức nhảy xuống xe, tay cầm sẵn súng đã lên đạn.

Hai người bước nhanh ra sau xe, Lục Thanh Uyên ra hiệu cô sẵn sàng nhắm vào bên trong.

Chử Diệc An gật nhẹ, Lục Thanh Uyên lập tức giật mạnh cửa sau xe.

Trong khoang chứa, có vài người lén chui vào từ lúc nào. Khi khẩu súng của cô chĩa thẳng vào họ, cả đám hoảng loạn rút vào một góc, mặt mày trắng bệch, trông vô cùng thảm hại.

Nhưng cô không dám mềm lòng. Đường tới điểm an toàn chỉ còn hơn ba mươi cây số, cô tuyệt đối không thể để mọi thứ đổ bể vào phút chót.

Tuy nhiên… không cứu… cũng chẳng đành lòng.

Chử Diệc An do dự vài giây, rồi nói ra suy nghĩ của mình:
“Thầy Lục, còn khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến nơi, cho họ ngồi trong khoang phía sau đi.”

Dù bản thân còn chưa chắc sống nổi, vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ.

Lục Thanh Uyên lạnh lùng liếc cô một cái:
“Tuỳ cô.”

Nghe vậy, khoé miệng Chử Diệc An hơi cong lên nhưng ngay sau đó đã trở lại nghiêm túc.

Ánh mắt cô lạnh lùng lướt qua đám người vừa nãy lén leo lên xe:
“Đã lên xe rồi thì nghe đây cho kỹ:
Trên đường không được phép xuống, không được phát ra bất cứ tiếng động nào.
Nếu ai không làm được... tôi sẽ thẳng tay ném các người xuống cho lũ xác sống ăn!”

Vì an toàn tuyệt đối, dù cứu người cũng phải hăm doạ trước.

Cô vừa dứt lời, đám người kia lấm lét nhìn nhau, sợ đến run người, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự biết ơn vì được ở lại.

__

Xe lại lăn bánh.

Càng tiến gần huyện Phúc Luân, xác sống hai bên đường càng chất thành đống. Mùi thối rữa nồng nặc đến mức khiến người ta muốn nôn, nhưng mặt đường lại rất thông thoáng.

Hiển nhiên là đã có người dọn dẹp từ trước.

Hơn nửa tiếng sau, Chử Diệc An nhìn thấy một biển báo bên đường
“Huyện Phúc Luân”.

Cuối cùng cũng tới rồi!

Cô ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi đó là một bức tường cao dựng bằng container, vẫn đang được xây dựng, cần cẩu vẫn hoạt động không ngừng.

Trên tường được bố trí nhiều loại vũ khí. Binh lính di chuyển qua lại trên đó, phối hợp với công sự, tạo nên một cảm giác an toàn mạnh mẽ.

Thấy xe tới, cổng kiểm soát từ từ mở ra.

Lục Thanh Uyên vừa lái xe vào, lập tức bị lính vây quanh. Có bác sĩ kiểm tra sức khỏe, binh lính thì lục soát hành lý.

Súng của Chử Diệc An bị thu mất.

“Khu an toàn ở bên trong, mọi người phải đi bộ thêm ba cây số nữa.”

Người phụ trách nói lạnh nhạt, đồng thời cho biết xe của họ cũng sẽ bị trưng dụng.

Xung quanh đã có nhiều binh sĩ có vũ trang. Trước tình thế áp đảo, không ai dám phản đối.

Ngay lúc ấy, Lục Thanh Uyên bất ngờ rút ra một tấm thẻ từ túi áo:
“Tôi là Lục Thanh Uyên, nghiên cứu viên virus sinh học. Tôi cần một chiếc xe để tới khu an toàn ngay lập tức.”

Nghe đến tên này, người phụ trách vội lấy ra một cuốn sổ nhỏ.

Chử Diệc An lén nghiêng đầu nhìn, bìa sổ ghi “Danh sách cứu trợ ưu tiên”, ngay trang đầu là cái tên to đùng: Lục Thanh Uyên, viện sĩ, chuyên gia virus học.

Không hổ là người từng được điều xe riêng đến đón.

Dù không ngạc nhiên lắm, nhưng Chử Diệc An vẫn âm thầm bội phục.

Người phụ trách cũng choáng váng trước thân phận này, người được huy động hàng loạt lực lượng để tìm kiếm, vậy mà lại tự mình lái xe đến.

Thái độ lập tức thay đổi 180 độ:
“Viện sĩ Lục, ngài có cần xe chuyên dụng không?”
“Có.”

Lục Thanh Uyên gật đầu nhẹ, rồi nhìn về phía thùng xe:
“Phía sau còn vài người đi cùng, kiểm tra kỹ họ giúp tôi.”
“Rõ!”

Người phụ trách liền gật đầu, hỏi tiếp:
“Họ là người nhà hay bạn bè của ngài?”
“Tôi không quen biết.”

Nghe vậy, ông ta liếc nhìn Chử Diệc An đang đi phía sau, hỏi:
“Còn cô này là…”

Chử Diệc An lập tức đứng thẳng người, mắt long lanh nhìn về phía anh.

“Cô ấy đi cùng tôi.”

Chử Diệc An chắp tay tạ ơn viện sĩ Lục.

Con đường vốn phải đi bộ đã được giải quyết gọn nhẹ nhờ anh, cả hai được xe đưa thẳng vào trong.

Lý do huyện Phúc Luân được chọn làm khu an toàn là vì địa thế đặc biệt, bốn bề là nước, chỉ có một cây cầu nối liền ra bên ngoài nhưng giờ cây cầu đó đã bị đánh sập, muốn qua được chỉ còn cách dùng phà.

Tại bến phà, hàng trăm người đang chen chúc chờ đợi.

Chiếc xe chở họ trực tiếp đi vào lối đặc biệt, lên thẳng tàu.

Tiếng động cơ gầm lên, phà rời bến, càng lúc càng xa bờ, càng tiến gần đến khu an toàn.

Khi tàu cập bến phía bên kia, chân Chử Diệc An vừa đặt xuống mặt đất, bên tai lập tức vang lên giọng nói máy móc:

【Hệ thống phát hiện người chơi đã đến khu an toàn】

【Chúc mừng người chơi đã vượt qua màn chơi tân thủ: Con đường sinh tồn. Chuẩn bị rời khỏi trò chơi trong 10 giây.】

Vậy là… an toàn thật rồi sao?
Thông quan rồi à?

Cô còn chưa kịp định thần, cảm giác cứ như đang mơ.

【10】
【9】
【8】

Chử Diệc An quay sang nhìn Lục Thanh Uyên, rõ ràng là người xa lạ, vậy mà trong thế giới đầy xác sống này, hai người lại cùng nhau vượt qua bao nguy hiểm.

Cô không kìm được, ôm chầm lấy anh một cái:
“Cảm ơn thầy Lục đã chăm sóc tôi suốt hai ngày qua. Nhất định phải sống sót trong thế giới này đấy nhé!”

Vừa nói xong, cô còn chưa kịp thấy phản ứng từ phía anh thì…

【0】

Trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.

Lúc mở mắt ra, cô đã ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong căn phòng trọ quen thuộc.

Mọi thứ vẫn tối om, chỉ có màn hình nổi lơ lửng giữa không trung phát ra ánh sáng mờ:

【Chúc mừng bạn trở thành người chơi thứ 3210 hoàn thành trò chơi. Phần thưởng: 100 điểm tích lũy】

Chữ trên màn hình chuyển đổi

【Người chơi: Chử Diệc An】
【Mã số: 3210】
【Giới tính: Nữ】
【Độ no: 90%】
【Độ sạch: 90%】
【Thể trạng: 100%】
【Tiềm năng: 5 (tối đa 10)】
【Điểm tích lũy: 100 (không giới hạn)】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play