Lời còn chưa kịp nói xong, Kỷ Chước bỗng cảm thấy cằm mình bị ai đó giữ chặt. Hoắc Nguyệt Tầm không cho cậu cơ hội nói hết lời xin lỗi, dứt khoát cúi đầu hôn xuống.
Trái ngược hoàn toàn với nụ hôn nhẹ nhàng thoáng qua lúc nãy như thể chỉ là đùa giỡn, lần này Hoắc Nguyệt Tầm hôn sâu và mãnh liệt. Chiếc lưỡi nóng rực của anh xâm nhập vào khoang miệng cậu, bá đạo mà dứt khoát càn quét mọi thứ. Anh nghiến chặt đôi môi khô khốc vì bệnh của Kỷ Chước, mạnh đến mức gần như va vào răng, để lại vết hôn sâu rõ rệt.
Đầu lưỡi quấn quýt trao đổi nhiệt độ và hơi thở, mãi cho đến khi Kỷ Chước bị hôn đến mức gần như không thở nổi, Hoắc Nguyệt Tầm mới miễn cưỡng nới lỏng cánh tay đang siết chặt eo cậu, hơi nghiêng người lùi lại một chút, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu từng chút, từng chút.
“Chước Nhi.”
Lần nữa cất tiếng, giọng Hoắc Nguyệt Tầm đã khàn đi đôi chút: “Tôi nhớ mình từng nói rồi, hôn không phải là chuyện có thể đem ra đùa giỡn. Với tôi, nụ hôn chỉ có một lý do duy nhất, đó là thích. Phải là thích đến mức muốn ở bên nhau.”
“Từ trước đến nay, tôi luôn thích cậu, chỉ thích mình cậu. Còn cậu thì sao?”
Khóe mắt Kỷ Chước vẫn còn vương chút đỏ hoe, môi khẽ hé, ánh nhìn mơ hồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT