“Không muốn để tôi cõng à?”
Thế nhưng Hoắc Nguyệt Tầm lại hoàn toàn hiểu sai ý cậu, anh quay người lại, dứt khoát vòng tay ôm lấy eo Kỷ Chước rồi bế ngang cậu lên: “Được, vậy tôi bế cậu ra ngoài.
Càng kỳ cục hơn nữa!
Nhưng Kỷ Chước không còn sức để chống đối Hoắc Nguyệt Tầm, chỉ có thể tựa đầu lên vai anh, mềm nhũn mặc anh đưa đi. Mãi đến khi lên xe, xe khởi động chạy về hướng bệnh viện, Hoắc Nguyệt Tầm vẫn giữ gương mặt nghiêm túc, cầm lấy bàn tay bị mảnh sứ cứa trúng của Kỷ Chước.
Ngón tay của cậu thon dài, có lực, đẹp và rõ từng đốt xương. Chỉ tiếc là do năm này qua năm khác làm việc nên đã tích thành một lớp chai dày, làn da cũng đầy vết thương lớn nhỏ, có cái không rõ lắm, nhưng cũng có cái vẫn còn rỉ máu ướt đẫm.
Ánh mắt của Hoắc Nguyệt Tầm chăm chú và nóng bỏng, như thể muốn làm người ta tan chảy.
Kỷ Chước theo phản xạ muốn rút tay lại, hơi cúi đầu xuống, có chút không quen: “…Tôi không sao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play