"Cậu là họa sĩ nhỏ của tôi." Hoắc Nguyệt Tầm nói từng chữ một, dịu dàng nhưng kiên định: "Bàn tay và ước mơ của cậu, quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
"..."
Kỷ Chước cứng đờ tại chỗ.
Một nỗi tủi thân và chua xót vô cớ như pháo hoa nổ tung, tim cậu đập rộn ràng như tiếng sấm.
Cậu không phân biệt được cảm xúc này rốt cuộc là gì, mãi đến khi xe dừng lại ở cổng bệnh viện mới hoàn hồn vội vàng kết thúc cái ôm với Hoắc Nguyệt Tầm.
Cảnh sát ra quân rất nhanh, họ đến ngay khi hai người vừa lấy số cấp cứu. Vì ở cổng khu dân cư có camera giám sát, độ khó phá án không cao. Nên sau khi làm xong biên bản, nắm được tình hình đại khái, cảnh sát liền dặn dò Hoắc Nguyệt Tầm nghỉ ngơi thật tốt và thông báo sẽ gọi điện cho anh khi vụ việc có tiến triển.
Hoắc Nguyệt Tầm còn chưa gật đầu, Kỷ Chước đã nghiêm túc cúi người chào, còn cẩn thận hơn cả khi chuyện xảy ra với chính mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT