Chương 3: Bắt Đầu Lại Từ Địa Ngục
Tối hôm đó, trời đổ mưa.
Từng giọt rơi lộp độp trên mái tôn gỉ sét của khu sơ tán số 12. Gió thổi mạnh, mang theo mùi tanh nồng khó hiểu – mùi máu lẫn mùi của sự chết chóc đang tới gần.
Lục Dạ ngồi bất động trước cửa sổ, ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn về phía trung tâm thành phố nơi tòa tháp sinh học Gen-Evo cao sừng sững.
Chính nơi đó, chỉ trong vòng 36 giờ tới, sẽ là nơi khởi nguồn của địa ngục: vụ rò rỉ virus K-R4 gây đột biến tế bào, biến người sống thành tang thi. Hắn nhớ rõ từng phút giây – nhớ cảnh lũ dị thể đầu tiên lao khỏi tầng hầm, nhớ cảnh máu loang đỏ tòa nhà, nhớ cảnh con người cắn xé lẫn nhau như dã thú.
Không ai biết. Không ai tin. Chỉ có hắn – người đã chết một lần – biết rõ điều gì sắp xảy ra.
Và trong những cơn hỗn loạn sắp tới, Thẩm Hàn sẽ bị thương vì cứu hắn.
Không, lần này hắn sẽ không để điều đó xảy ra.
Sáng hôm sau.
Lục Dạ rời khỏi giường từ sớm. Hắn mặc lại bộ quân phục cũ, chỉnh tề từng nút áo, giày buộc chặt, dao găm giắt bên hông, súng được tháo từ kho cũ của căn cứ trước khi rời đi – tất cả đều là thói quen của một người từng sống sót sau tận thế.
Hắn cần chuẩn bị.
Thứ nhất – hắn phải tiếp cận sớm trạm nghiên cứu Gen-Evo, tìm cách ngăn chặn hoặc phá hủy lô hàng chứa virus đang chuẩn bị chuyển đi.
Thứ hai – bảo vệ Thẩm Hàn. Cậu hiện giờ chỉ là một tình nguyện viên y tế chưa được đào tạo đầy đủ. Một khi tận thế nổ ra, cậu gần như không có khả năng sinh tồn nếu không có người bên cạnh.
Hắn bước vào khu y tế.
Thẩm Hàn đang băng vết thương cho một đứa trẻ. Khi ngẩng đầu lên, thấy hắn, cậu chau mày: “Anh đi đâu từ sớm thế?”
“Chạy bộ.” Lục Dạ đáp gọn.
Thẩm Hàn liếc nhìn hắn từ trên xuống: “Chạy bộ mà mặc giày quân đội, giắt theo dao găm?”
“…Thói quen nghề nghiệp.”
“Ừ, anh bị bệnh nghề nghiệp thật rồi.”
Cậu nhướng mày, nhưng không hỏi thêm. Thẩm Hàn vẫn thế – thông minh, cảnh giác, nhưng nếu không có lý do cụ thể, cậu sẽ không đào sâu.
Lục Dạ rút từ túi ra một gói nhỏ, đưa cho cậu: “Đây là vitamin C, kháng sinh phổ rộng và thuốc tiêu hóa. Cầm lấy.”
“Gì đây?”
“Chuẩn bị cho lúc cần.”
“Bệnh viện còn đầy mà…”
“Tin tôi, Thẩm Hàn. Cậu sẽ cần nó.”
Cậu hơi khựng lại.
Lục Dạ lần đầu gọi thẳng tên cậu. Giọng trầm và chắc như thể có gì rất nghiêm trọng. Cậu định hỏi tiếp, nhưng đúng lúc đó – một tiếng nổ lớn vang lên từ phía trung tâm thành phố.
ẦM!!!
Cả đất rung chuyển.
Mọi người trong trạm y tế ùa ra ngoài, hoảng hốt. Lục Dạ nhíu mày nhìn về hướng phát nổ – Gen-Evo đã phát nổ sớm hơn hắn nhớ.
Hắn cắn răng. Không kịp rồi.
“Lùi vào trong! Đóng hết cửa lại!” Hắn quát lớn, giọng dày uy quyền khiến ai cũng giật mình làm theo bản năng.
“Anh làm gì vậy?!” Thẩm Hàn gắt.
“Có chuyện rất tệ đang xảy ra.” Hắn bước tới, kéo mạnh tay cậu. “Tôi không có thời gian giải thích. Tin tôi, Thẩm Hàn. Nếu cậu không muốn chết ngay hôm nay – đi theo tôi.”
“Anh—!”
Cậu định phản bác, nhưng ánh mắt hắn khi ấy—quá kiên quyết, quá tuyệt vọng, như thể đã tận mắt chứng kiến cái chết của cậu rồi.
“Anh đang… sợ?” Thẩm Hàn khẽ hỏi.
Lục Dạ siết chặt tay. “Phải. Tôi rất sợ. Sợ mất cậu lần nữa.”
Câu đó bật ra, không kịp kìm lại.
Thẩm Hàn ngẩn người.
Trong tích tắc, cậu nhìn thấy gì đó rất lạ trong ánh mắt Lục Dạ – như sự đau đớn chôn vùi qua năm tháng, như một loại tình cảm chưa bao giờ được thổ lộ.
Nhưng cậu không hỏi nữa.
“…Được. Tôi đi với anh.”
Cả hai lặng lẽ rời trạm y tế, len lỏi qua những con hẻm nhỏ, tránh xa trung tâm thành phố đang bắt đầu hỗn loạn. Người dân chạy tán loạn, quân đội phong tỏa, nhưng tiếng gào thét bắt đầu vang lên từ trong lòng đất.
Tang thi đầu tiên đã xuất hiện.
Lục Dạ kéo tay Thẩm Hàn, chạy nhanh qua một khu chợ bỏ hoang. Một cái bóng trắng bất ngờ nhào ra từ sau quầy hàng, cắn thẳng vào một thanh niên đang chạy – tiếng hét xé họng vang lên.
Thẩm Hàn chết đứng. Lục Dạ lập tức rút dao găm, đâm thẳng vào sau gáy con tang thi, máu đen bắn tung tóe.
“Chết tiệt. Đúng là bắt đầu rồi.” Hắn thở dốc.
Thẩm Hàn run rẩy, tay bám chặt cánh tay hắn: “Thứ đó… là người?”
“Là người. Nhưng không còn là người nữa.”
Cậu lùi lại, tái mặt.
Lục Dạ nhìn cậu, lần đầu tiên giọng hắn dịu xuống: “Bình tĩnh. Cậu sẽ sống. Tôi ở đây rồi.”
Dù cả thế giới có hóa thành tro tàn, lần này, tôi nhất định giữ lấy cậu.