Chương 4: Sự Nghi Ngờ

Trận mưa tạnh hẳn vào rạng sáng.

Bầu trời xám xịt bị che phủ bởi đám mây dày đặc. Mùi tanh trong không khí ngày một nồng hơn, xen lẫn cả vị máu và khói bụi. Cả thành phố như bị phủ trong một lớp tro đen xám xịt của tử vong.

Lục Dạ và Thẩm Hàn trú tạm trong một căn hộ bỏ hoang ở tầng 7 của khu chung cư cũ.

Gió rít qua những khung cửa kính vỡ vụn, thổi vào lớp màn bụi xám phủ kín sàn nhà. Lục Dạ chặn cửa bằng tủ lạnh cũ và vài tấm gỗ gãy, sau đó lập tức kiểm tra khẩu súng cùng đạn dự trữ hắn mang theo.

Thẩm Hàn ngồi co lại một góc, hai tay siết chặt.

Không phải vì sợ – mà vì quá nhiều điều vô lý.

“Lục Dạ.” Cậu gọi, giọng trầm thấp. “Tôi có chuyện muốn hỏi.”

“Ừ.”

“Làm sao anh biết chỗ này an toàn? Làm sao anh biết tang thi xuất hiện từ đâu? Và vì sao lúc nổ ở Gen-Evo, anh không ngạc nhiên chút nào?”

Lục Dạ ngưng tay lại.

Hắn biết sẽ có lúc bị hỏi. Nhưng không ngờ là nhanh đến thế.

Hắn không trả lời ngay, chỉ đứng lặng một lát, rồi từ tốn đáp: “Tôi không đoán. Tôi đã… trải qua rồi.”

Thẩm Hàn nhíu mày.

“Anh đang đùa sao?”

“Không. Tôi đã sống trong tận thế này… suốt 3 năm. Rồi bị chính người mình tin tưởng nhất đẩy xuống đống xác chết. Tôi đã chết.” Hắn quay lại nhìn cậu, ánh mắt u uất, “Rồi mở mắt… và thấy mình trở lại thời điểm trước khi tất cả bắt đầu.”

Cậu cứng người. Cậu chưa từng thấy Lục Dạ nói những điều hoang đường như thế. Nhưng điều đáng sợ là – mọi chuyện hắn nói ra từ đầu đến giờ đều đúng.

Như thể hắn thực sự biết trước tương lai.

“Anh… bị chấn thương đầu à?” Thẩm Hàn miễn cưỡng hỏi, nhưng giọng cậu run rõ rệt.

“Không. Tôi không điên. Tôi chỉ… có một cơ hội để sửa sai.” Hắn nhìn cậu, ánh mắt ấy lần nữa sâu như đáy biển. “Tôi từng hiểu lầm cậu. Nghĩ rằng cậu phản bội. Tôi đã…”

Hắn nghẹn giọng. Bàn tay siết lại đến trắng bệch.

Thẩm Hàn không đáp. Trong lồng ngực cậu, có gì đó như nhói lên.

“Lần này, tôi sẽ không để cậu chết vì tôi nữa.”

“Lục Dạ… Anh từng nói tôi phản bội?”

“Phải.” Hắn cúi đầu. “Tôi tin vào một kẻ phản bội. Hắn dựng hiện trường giả, vu cho cậu hại chết đồng đội. Tôi… không cần cậu giải thích. Tôi chọn tin bằng súng.”

Tĩnh lặng.

Ngoài kia là tiếng hú ghê rợn của tang thi.

Trong căn hộ này là một bầu không khí u uất, ngột ngạt như vỡ tung.

Thẩm Hàn bật cười – tiếng cười khàn khàn.

“Vậy là… anh giết tôi?”

“Ừ. Một phát ngay tim.”

“…Chết tiệt.”

Cậu đứng bật dậy, đấm thẳng vào ngực hắn. “Đồ khốn! Anh nghĩ tôi là loại người sẽ hại chết đồng đội?! Tôi liều mạng che chắn cho anh, đi khắp nơi tìm thuốc cứu quân y, một mình đưa thông tin ra ngoài vùng nhiễm—anh lại nổ súng vào tôi?!”

Lục Dạ không tránh.

“Đúng. Tôi đáng chết.” Giọng hắn trầm xuống. “Nên ông trời bắt tôi sống lại. Để nhớ từng lỗi lầm của mình, từng giây phút giết chết người yêu mình nhất mà không hề hay biết.”

Thẩm Hàn khựng lại.

“…Yêu?”

“Ừ.” Hắn nhìn cậu, thẳng thắn. “Tôi yêu cậu. Chỉ là tôi phát hiện quá muộn.”

Im lặng bao trùm lần nữa.

Thẩm Hàn lùi lại, tay run lên. Không phải vì ghê sợ – mà vì quá nhiều cảm xúc đổ ập tới.

Cậu từng yêu hắn. Yêu đến mức tưởng rằng một cái liếc mắt cũng là ấm áp. Cậu đã nghĩ hắn là tất cả. Đến khi hắn nổ súng vào tim cậu – cậu mới hiểu, tình cảm một phía đau thế nào.

Giờ hắn nói yêu cậu?

Cậu không biết nên khóc hay nên cười.

“Lục Dạ.” Cậu nói khẽ. “Nếu anh muốn sửa sai, thì đừng nói yêu tôi nữa. Tôi không cần thứ tình yêu đến từ một kẻ đã giết mình.”

Hắn đau, rất rõ.

Nhưng Lục Dạ gật đầu: “Được. Vậy thì… để tôi bảo vệ cậu đến hết tận thế này. Khi nào cậu tin tôi một lần nữa, hãy cho tôi biết.”

Thẩm Hàn xoay mặt đi, không đáp.

Nhưng lúc cậu đưa tay lau mắt, cậu không biết – Lục Dạ đã lặng lẽ quay lưng, kéo lại chốt cửa.

Hắn biết, để chuộc lỗi này, một “tôi yêu cậu” là không đủ. Chỉ khi chính hắn dùng cả mạng sống để bảo vệ Thẩm Hàn, từng ngày một, thì mới xứng đáng với một cơ hội thứ hai.


 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play