Chương 2: Trở Về Trước Khi Tận Thế Bắt Đầu

Mùi máu tanh và khói súng không còn nữa. Tiếng rít gào của tang thi, tiếng khóc của dân thường, tiếng hét của binh lính… tất cả đều biến mất như chưa từng tồn tại.

Lục Dạ bật dậy.

Hơi thở gấp gáp, mồ hôi đầm đìa, tim đập hỗn loạn như muốn thoát khỏi lồng ngực. Hắn đưa tay lên ôm đầu, đầu óc choáng váng như vừa rơi ra khỏi một giấc mơ dài.

Không, không phải mơ.

Đây là… phòng y tế dã chiến ở khu sơ tán số 12, nơi hắn từng ghé qua để tiêm ngừa loại virus lạ mới phát hiện. Và… nơi hắn đã gặp Thẩm Hàn lần đầu tiên trong tận thế.

Hắn nhìn quanh. Trần nhà vẫn còn những vết nứt cũ kỹ, đèn tuýp chập chờn sáng, tiếng loa phát thanh cũ kỹ vọng ra bên ngoài: “Tất cả dân cư khu 12 chuẩn bị kiểm tra thân thể – hạn chót 16h chiều nay.”

Là thật. Không phải ảo giác.

Hắn đã trọng sinh.

Trở lại… đúng ba ngày trước khi mạt thế bắt đầu. Trước khi thế giới sụp đổ. Trước khi hắn—giết Thẩm Hàn bằng chính tay mình.

“Ha…” Lục Dạ cười khàn khàn, rồi khụy xuống cạnh giường, hai bàn tay siết chặt, run rẩy như sắp bật máu.

Những hình ảnh kiếp trước ập về như bão tố:

Thẩm Hàn quỳ gối giữa quảng trường căn cứ, máu đổ xuống nền xi măng lạnh ngắt, vẫn ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết mà tuyệt vọng.

“Lục Dạ, nếu kiếp sau có thật… tôi không cần anh tin tôi, chỉ cần anh thương tôi một chút.”

Hắn đã lạnh lùng siết cò, không nghe, không tin, cũng không yêu.

Để rồi sau khi Thẩm Hàn chết, hắn mới phát hiện… cậu là người duy nhất ở bên cạnh hắn đến cuối cùng. Cậu yêu hắn, bảo vệ hắn, thậm chí gánh tội thay hắn để hắn không bị dị nghị vì từng bị biến dị nhất thời.

Nhưng hắn… lại là người kết liễu cậu.

Lục Dạ đấm mạnh xuống nền gạch lạnh, máu rỉ ra từ khớp ngón tay, nhưng chẳng thấm vào đâu so với cảm giác đau đến xé ruột gan.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đỏ lên vì phẫn uất.

“Thẩm Hàn… em chưa chết. Em vẫn còn sống. Kiếp này—anh sẽ không để em rơi vào kết cục đó nữa. Anh thề.”

Cạch!

Cánh cửa phòng y tế bật mở.

Lục Dạ giật mình, xoay đầu lại. Mọi giác quan như đóng băng.

Một chàng trai bước vào, tóc đen rối nhẹ, mặc áo blouse trắng của trạm y tế, tay cầm túi thuốc và sổ theo dõi.

Ánh sáng từ bên ngoài hắt lên gương mặt ấy—vẫn là ánh mắt ấy, vẫn là đôi môi cứng rắn nhưng ánh nhìn lại dịu dàng, vẫn là cậu, Thẩm Hàn.

Cậu còn sống.

Chưa có vết sẹo ở trán. Chưa câm lặng như kiếp trước. Chưa căm hận hắn.

Lục Dạ cảm thấy như ngừng thở.

“Anh tỉnh rồi?” Thẩm Hàn nhìn hắn, có chút ngạc nhiên. “Lúc sáng bị sốt cao, bác sĩ bảo nếu chậm một giờ có khi nguy hiểm đến tính mạng.”

Giọng nói này… hắn đã tưởng sẽ không bao giờ nghe lại.

Hắn siết chặt ga giường, cố giữ cho bản thân không run lên vì xúc động. Nhưng đôi mắt cứ dính lấy Thẩm Hàn, không rời nửa giây.

Thẩm Hàn bước đến, hơi cau mày: “Sao nhìn tôi dữ vậy? Sốt đến mê sảng à?”

“…Không.” Lục Dạ khàn giọng. “Tôi chỉ đang… mừng vì em vẫn còn sống.”

“Gì cơ?”

“Không có gì.” Hắn quay mặt đi, tránh ánh nhìn nghi hoặc của Thẩm Hàn.

Hắn không thể để cậu biết sự thật. Không thể để cậu nhận ra hắn đã trọng sinh. Không thể để lặp lại cái kết bi thảm đó. Kiếp này, hắn nhất định phải bảo vệ cậu bằng mọi giá—even nếu cậu căm ghét hắn, khinh thường hắn… hắn cũng không để cậu chết.

“Cậu là bác sĩ ở đây?”

“Không. Chỉ là tình nguyện viên, học y nên được điều đến đây hỗ trợ vài hôm.” Thẩm Hàn đặt túi thuốc xuống bàn. “Anh nghỉ ngơi đi. Tôi còn phải kiểm tra vài người nữa.”

Cậu quay người rời đi. Nhưng khi chạm tay vào tay nắm cửa, Lục Dạ bất giác mở miệng:

“Thẩm Hàn.”

Cậu khựng lại, quay đầu.

“Cảm ơn em… vì đã xuất hiện.”

Thẩm Hàn ngơ ngác vài giây, rồi cười nhạt: “Sốt xong là phát điên à?”

Rầm. Cánh cửa đóng lại.

Lục Dạ vẫn còn ngồi đó, bàn tay siết chặt, ánh mắt sáng lên giữa bóng tối mờ mịt của tận thế sắp tới.

Lần này, anh sẽ không để ai làm tổn thương em. Kể cả chính bản thân mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play