Kiếm thế tùy ý, mỗi một lần kiếm quang vụt qua đều mang theo vầng hào quang chói mắt, khiến Quảng Nam không khỏi kinh ngạc. Nàng không thể ngờ được, kiếm pháp của tiểu sư điệt đã cao hơn mình tự lúc nào. Và cậu đã học kiếm pháp này từ bao giờ?
Mỗi lần tiếng địch chuyển âm, kiếm thế cũng biến đổi theo. Tiếng địch dứt khoát, thanh thoát, còn kiếm trong tay Nguyệt Xuất Vân cũng biến hóa linh hoạt. Trên đời này, sẽ không bao giờ có một khúc nhạc nào có thể tạo nên kiếm pháp như vậy, cũng không ai có thể tái hiện được tiếng địch hoàn mỹ đến thế. Càng không thể có người nào triển khai được Khúc Phong kiếm ý giống nhau như đúc, cứ như thể cả hai là một.
Kết thúc một khúc, Nguyệt Xuất Vân nhếch miệng cười một tiếng đầy vẻ thấu hiểu. Tay phải vung lên một đạo kiếm hoa, mũi kiếm giống như đang thể hiện sự tự phụ trong lòng một kiếm khách, sau đó thu kiếm về vỏ.
"Nơi đây e rằng sẽ không có tiếng địch nào sánh được với tiếng địch của sư phụ. Khúc địch này lại hoàn toàn hòa hợp với kiếm pháp của con. Tu vi nhạc đạo của sư phụ quả thật đáng kính nể!"
Khuynh Thành thu sáo ngọc lại, cười nói: "Nếu không phải kiếm pháp của đồ nhi linh hoạt như ý, thì làm sao có thể đáp lại được tâm ý trong khúc nhạc của sư phụ."
Nguyệt Xuất Vân mỉm cười, không nói thêm nữa. Bởi vì nói thêm nữa, e rằng sẽ biến thành một cuộc tâng bốc qua lại. Vì vậy, Nguyệt Xuất Vân quay người nhìn về phía Quảng Nam, cười hỏi: "Tiểu sư thúc, người đến đây lúc nào?"
"Ta... Ta chỉ là đến nghe tiếng địch thôi. Ta cứ nghĩ tiểu sư điệt lại đang cùng sư tỷ luận bàn về nhạc đạo. Mỗi lần hai người luận bàn, đều sẽ có một khúc ca chưa từng nghe qua xuất hiện, nên ta nghe thấy tiếng địch thì đến. Ai ngờ tiểu sư điệt lại đang luyện kiếm. Nhưng mà nhìn kiếm pháp của tiểu sư điệt lại mơ hồ giống với tiếng địch của sư tỷ. Sư tỷ, tại sao lại như vậy?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT