Kiếm ý bộc phát, Nguyệt Xuất Vân lúc này đưa ra một quyết định sáng suốt nhất, đó là "ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách". Dù cho sư phụ có đánh không tới mình, thì việc phá hoại cây cỏ trong vườn cũng là một việc không tốt.
Chỉ là Nguyệt Xuất Vân không biết, ngay sau khi cậu rời đi, Khuynh Thành trong sân lại khẽ thở dài, sau đó lẩm bẩm như tự nói một mình: "Đồ nhi, nếu con đã biết sư phụ có thể nghe hiểu tiếng đàn của con, tại sao lại phải đem tất cả mọi chuyện hòa vào trong tiếng đàn? Trái tim của con, tại sao không thể mãi ở lại trong sư môn, mà lại hướng về giang hồ đây?"
"Rõ ràng con không thích giang hồ như vậy, nhưng bây giờ tại sao lại muốn dấn thân vào giang hồ? Sư phụ tuy không nhập giang hồ, nhưng từ trong tiếng đàn của con cũng nghe ra được rất nhiều sự thật không muốn người biết. Vậy thì, rốt cuộc con là người như thế nào đây? Có một số việc cứ làm hết sức mình rồi nghe theo ý trời là được, hà tất phải khổ sở cưỡng cầu như vậy..."
Khuynh Thành có chút thất thần, nhưng không ngờ bên tai lại truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập. Khuynh Thành quay đầu lại, đã thấy Quảng Nam quay trở lại, trên mặt mang theo vẻ lo lắng. Nàng liền hỏi: "Tiểu Quảng Nam, có chuyện gì vậy?"
Quảng Nam thở hổn hển, nhanh chóng nói: "Sư tỷ, ngoài sư môn có một đám người đến. Họ nói là người của Thiên Ý Minh, còn nói là cố nhân của tiểu sư điệt."
"Ồ? Người của Thiên Ý Minh đến rồi?" Khuynh Thành nói xong quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía hướng Nguyệt Xuất Vân đã rời đi.
"Vâng, Thư Kỳ sư tỷ đã đi đến sơn môn nghênh tiếp rồi, bảo ta đến thông báo sư tỷ, có muốn ra gặp đám người kia không."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play