Hồ Ẩn Nguyệt sáng lấp loáng, gió xuân thổi qua mặt nước tạo thành từng gợn sóng nhỏ. Áo đỏ, trường kiếm, ánh mắt kiên định — Nguyệt Khuynh Y đứng bên bờ như thể chỉ cần một cái nhấc tay là có thể chém cả màn sương mỏng đang trôi trên mặt hồ.
Đối diện y, Đao Dực vẫn giữ nụ cười quen thuộc, nhưng bàn tay phải đã đặt hờ trên chuôi Văn Tinh. Ánh mắt hắn không đơn thuần là hiếu chiến, mà còn như muốn thăm dò. Hai người đều biết, cuộc đấu này không hẳn chỉ để phân cao thấp, mà còn để đo xem sau ngần ấy năm, ai đã thay đổi đến mức nào.
Lâm cô nương lùi về phía sau vài bước, định nói câu gì đó can ngăn, nhưng rồi lại thôi. Từ ánh mắt của hai người kia, nàng hiểu rõ — một số việc, không ai có thể thay thế được.
– Ra tay đi, ta nhường ngươi ba chiêu. – Đao Dực nhếch mép, giọng đầy tự tin.
– Nhường? – Nguyệt Khuynh Y cười nhạt – Ngươi quên rồi sao, lần trước nói câu đó, ngươi bị đánh rơi xuống sông.
Đao Dực khựng lại nửa giây, rồi bật cười lớn:
– Đúng là không nên nhắc chuyện cũ… nhưng lần này khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play