Trên suốt quãng đường về, miệng Dung Tinh Lan không ngừng nghỉ lấy một giây. Hơn nửa thời gian là cậu ta mắng Lạc Thanh Liên chuyện hủy hôn, bỏ nhà theo trai, còn lại thì chửi chuyện bày quầy xem bói, lừa đảo kiếm tiền.

Lạc Thanh Liên nghe đến muốn ong cả đầu, chỉ còn biết lặng lẽ tụng “tĩnh tâm quyết” để giữ bình tĩnh. Nhưng đúng lúc ấy lại vướng giờ cao điểm tan tầm ở thủ đô, đường sá đông nghẹt, phải chậm rì rì hơn một tiếng mới về đến nhà.

Trong lòng Lạc Thanh Liên nghĩ thầm: Dung Tinh Lan mà đi tu chắc hợp lắm, kiểu gì cũng thành cao tăng chuyên tụng “miệng kinh”. Cái kiểu nói như bắn liên thanh này không phải người thường chịu nổi, nghe thôi cũng đủ nhức đầu.

Nhà họ Dung đúng là nhà giàu thứ thiệt. Biệt thự nằm ở khu yên tĩnh giữa lòng phố lớn, sát sườn núi, cổng khu biệt lập được bảo vệ nghiêm ngặt. Muốn ra vào phải có thẻ thông hành. Bảo vệ đứng gác là một anh trai mặc đồng phục xám, lông mày rậm, mắt sáng, nhìn rất lanh lợi. Vừa thấy Lạc Thanh Liên, anh ta liền nở nụ cười niềm nở, giơ tay chào thân thiện.

Dung Tinh Lan giật nhẹ khoé miệng, cảm thấy khô cả miệng, lưỡi cũng mỏi, đến sức để càm ràm tiếp cũng chẳng còn.

Vừa tới nhà họ Dung, Lạc Thanh Liên còn chưa bước qua cổng đã không kìm được thốt lên kinh ngạc:

“Nhà tích đức, đất lành phong thủy tốt, đúng là cao tay.”

Cả ngôi nhà nhìn vào là biết phúc khí đầy tràn, tổ tiên phù hộ, của cải ba đời cũng xài chẳng hết. Bên ngoài yên tĩnh giữa phố xá sầm uất, phong thủy lại vượng. Sân trước bố trí đâu ra đấy, bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ, đúng là thế đất tụ tài tụ lộc. Cây cối, hoa cỏ trong vườn đều được chăm chút kỹ càng, ngay cả ánh nắng, hướng gió cũng hợp lý — nhìn là biết từng có thầy phong thủy giỏi chỉ điểm tận tay.

Đặc biệt là cái ao giữa sân, nuôi mấy con cá rồng bạc chín đuôi, thân hình mập mạp, vảy óng ánh, tung tăng bơi lội, khiến Lạc Thanh Liên vừa nhìn đã thấy vừa thư thái vừa mê mẩn.

Cậu từng gặp nhiều thầy phong thủy, nhưng tay nghề cao đến mức này thì đúng là hiếm.

Trong lòng không khỏi sinh ý muốn làm quen.

“Viện này là ai sắp xếp phong thủy thế?” Cậu không nhịn được hỏi.

“Anh hai tôi đấy, cũng chính là vị hôn phu cũ của cậu. Sau khi cậu bỏ nhà đi được một tháng, anh ấy mới mời người đến sửa lại.” Dung Tinh Lan liếc cậu một cái lạnh như băng rồi nói tiếp: “Chỉnh mấy chỗ xấu đi, kẻo trong nhà lại mọc ra thêm một thằng ngốc như cậu nữa.”

Lạc Thanh Liên: “… Tôi nghi là cậu đang xỉa xói tôi đấy.”

Dung Tinh Lan cười khẩy: “Không nghi gì hết, tôi đang chửi thẳng mặt cậu đấy. Cái đầu cậu, đến cả thây ma mở sọ ra cũng thấy thất vọng mà bỏ đi, chỉ có bọ hung là vui mừng nhảy vào thôi.”

Lạc Thanh Liên: “…”

Vừa bước vào nhà, Dung Tinh Lan gọi một tiếng “Mẹ”, thì ngay lập tức, Lạc Thanh Liên đã thấy một người phụ nữ quý phái, dáng vẻ dịu dàng, từ trên lầu bước nhanh xuống.

Nhan phu nhân vừa nhìn thấy cậu, mắt lập tức đỏ hoe, giọng run run gọi một tiếng rồi chạy lại như bay.

Lạc Thanh Liên vừa định xúc động cất tiếng “Mẹ”, thì bất ngờ — một chiếc dép lê bay thẳng vào mặt cậu không chệch một li.

Lạc Thanh Liên: “…”

Chiếc dép lê sượt qua tai, bay thẳng tới đập nát cái ly trên bàn trà.

Nhan phu nhân vung tay tát lên vai Lạc Thanh Liên một cái rõ đau, sau đó lập tức cởi nốt chiếc dép còn lại, "bốp bốp bốp" quất tới tấp vào mông cậu.

“Thằng nhóc chết tiệt này, tao cho mày dám bỏ nhà đi ba tháng! Tao cho mày dám không nghe lời, đi theo cái thằng đàn ông vô tích sự kia! Tao cho mày dám nghĩ quẩn, uống thuốc ngủ tự vẫn! Mày tính làm tao tức chết đúng không hả!?” Nhan phu nhân vừa khóc vừa mắng, vừa vung dép đánh tới tấp vào mông Lạc Thanh Liên: “Nếu không phải tao tới trường tìm mày, mày còn định nằm lì ở bệnh viện chờ chết chứ gì, chẳng thèm quay về nhà nữa đúng không!?”

Lạc Thanh Liên ôm mông chạy quanh nhà, vừa chạy vừa hét: “Con sai rồi! Con thật sự sai rồi! Trước kia đầu óc con đúng là toàn bọ hung bò loạn, sau này con không dám nữa!”

Dung Tinh Lan đứng bên nhìn cảnh đó mà khoái chí, cười khẩy hai tiếng, còn tiện tay đổ thêm dầu vào lửa: “Mẹ, mẹ có biết mấy ngày nay hắn đi làm cái gì không?”

Nhan phu nhân dừng tay, thở hổn hển, đứng tại chỗ hỏi: “Làm gì?”

Dung Tinh Lan hả hê đáp: “Hắn dám chạy tới dưới cầu vượt đoạn đường Yên La – nơi tụ tập toàn mấy bọn lừa đảo – mở quầy đoán mệnh! Mẹ nói xem, có phải hắn không làm việc đàng hoàng, chỉ biết đi lừa người không!?”

Nghe vậy, Lạc Thanh Liên nổi đóa: “Tôi không lừa ai cả! Không đoán trúng mới gọi là lừa, còn tôi là thiên tài đoán mệnh, là vì hành thiện tích đức! Tôi là sao sáng mới nổi của giới Huyền môn, hiểu chưa!?”

Dung Tinh Lan nhếch mép khinh thường: “Thế ngươi tài giỏi vậy, sao không đoán được bạn trai cũ của ngươi là một thằng cặn bã đi?”

Lạc Thanh Liên: “…”

Cái này đúng là cạn lời, bởi người làm ra mấy chuyện ngu xuẩn đó thật sự không phải cậu.

Nhan phu nhân đã bình tĩnh lại, nghe vậy thì lập tức thoáng lo, sợ nhắc tới thằng tra nam kia lại khiến con mình buồn.

Bà liếc nhìn Lạc Thanh Liên đang ôm mông đứng ở cửa lớn, lập tức trừng mắt lườm Dung Tinh Lan một cái sắc bén, rồi tiện tay ném luôn chiếc dép trong tay vào cậu con trai nhỏ: “Cái thằng kia, em trai con người ta vừa mới bị tổn thương, mà con còn vui mừng hả hê như vậy, con ngứa da rồi đúng không!?”

Dung Tinh Lan ấm ức thấy rõ, cảm giác như mình bị tai bay vạ gió. Cậu cúi người nhặt dép lên, đặt lại cạnh chân mẹ rồi than: “Mẹ, tra nam kia là do hắn mắt mù tự chọn, có liên quan gì đến con đâu?”

Nhan phu nhân điềm nhiên xỏ lại dép, thản nhiên nói: “Con câm miệng cho mẹ!”

Dung Tinh Lan: “…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play