Mỗi ngày Lạc Thanh Liên chỉ xem tối đa bảy quẻ, xem xong là dọn quầy nghỉ ngơi.
Trong đám người vây quanh, thật sự muốn xem bói chẳng có mấy ai. Phần lớn chỉ đến hóng chuyện, nghe đồn gần cầu vượt có một cậu thầy bói trẻ vừa đẹp trai vừa miệng lưỡi lợi hại, da trắng, mặt mày tuấn tú, nên tò mò kéo nhau đến xem "trai đẹp đoán mệnh".
Hôm nay vắng khách, Lạc Thanh Liên vừa hút xong ngụm cuối cùng lon Phì Trạch Khoái Lạc Thủy, còn chưa kịp đứng dậy dọn đồ thì phía trước bỗng vang lên một tiếng quát đầy phẫn nộ:
“Lạc Thanh Liên, cậu giỏi lắm! Mạnh Hạ nói cậu đang ở đây làm mấy trò lừa đảo, ban đầu tôi còn không tin. Không ngờ cậu thật sự dám ra đường làm mấy chuyện mất mặt như vậy! Cậu còn định quậy tới bao giờ nữa hả!?”
Lạc Thanh Liên không ngẩng đầu, hờ hững hỏi:
“Mạnh Hạ là ai?”
“Là cái cậu ban nãy bị cậu mắng đầu đầy mây đen đó!”
“À, cậu ta à. Xui thật mà.”
Lạc Thanh Liên ngẩng đầu lên, bắt gặp một thiếu niên đẹp trai như bước ra từ tranh vẽ đang tức giận xông tới. Mắt hắn lập tức sáng lên, gương mặt cũng hiện rõ vẻ hứng thú:
“Chà, tiểu ca, có muốn đưa tay cho tôi xem tướng không? Nhìn khí sắc của cậu sáng sủa, trán có tam kim, chắc chắn là quý nhân sinh ra đã ngậm thìa vàng!”
Nói rồi còn định kéo tay người ta lại xem.
Không nói ngoa, người trước mặt đúng là vừa đẹp trai vừa mang khí chất giàu sang. Cậu ta rõ ràng là công tử nhà giàu chính hiệu – có anh trai, có em trai, là con thứ hai trong nhà, cha mẹ yêu thương, học hành thuận lợi, lại có quý nhân phù trợ, vận mệnh cứ gọi là như diều gặp gió.
Trong mấy ngày mở quán đoán mệnh, đây là người có tướng mệnh tốt nhất mà Lạc Thanh Liên từng gặp.
Chỉ tiếc... tính tình không được tốt cho lắm.
Dung Tinh Lan mặt mày tối sầm, khí thế hừng hực, hất tay hắn ra như hất rác, tiện thể đập mạnh một cái xuống mặt bàn, nghiến răng nói:
“Lạc Thanh Liên, cậu còn định giả vờ tới bao giờ nữa? Mau dọn cái quầy xó xỉnh này đi cho khuất mắt! Cho dù cậu đã hủy hôn với anh hai tôi, sau lưng cậu có hóa thành bạch tuộc bám hết người này đến người khác, thì cũng vẫn là con nuôi nhà họ Dung! Nhà tôi không chịu nổi bị cậu làm mất mặt kiểu này đâu!”
Lạc Thanh Liên thật sự không biết cậu này là ai. Tuy hắn chiếm lấy thân xác này mà sống lại, nhưng ký ức nguyên chủ thì chẳng còn gì. Nghe nói người trước đây từng tự s·át bằng thuốc, lúc hắn tỉnh lại vẫn còn đang nằm viện, chẳng có ai bên cạnh. Tiền viện phí cũng là do vài người bạn thân của nguyên chủ giúp đỡ gom góp. Vì thiếu nợ chồng chất nên hắn còn chưa kịp điều tra chuyện cũ đã vội vàng ra đường dựng quầy kiếm tiền.
Tên này… chẳng lẽ là người bên nhà vị hôn phu cũ?
Nhưng điều làm Lạc Thanh Liên để ý là, thiếu gia này gọi người kia là "anh hai", nhưng xem tướng thì rõ ràng chỉ có một anh trai thôi?
Nghĩ vậy, hắn bình tĩnh nói:
“Nếu hôn ước đã hủy, thì giữa chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa. Mời cậu quay về. Đợi tôi xử lý xong đống phiền toái này, sẽ đích thân đến nhà xin lỗi.”
“Không còn quan hệ gì? Lạc Thanh Liên, cậu nghe lại xem câu đó có giống lời con người nói không hả!?”
Dung Tinh Lan tức đến bật cười, chỉ thẳng vào mặt Lạc Thanh Liên mắng:
“Năm cậu bảy tuổi đã về nhà tôi, ba mẹ tôi sợ cậu không sống nổi, nên luôn cưng chiều từng chút một. Cậu được xem như con dâu nuôi từ bé của anh hai tôi, nhưng ba mẹ lại nuôi cậu như con ruột. Lúc đính hôn, cậu đâu có nói không muốn, còn cảm thấy anh tôi là cực phẩm soái ca, cười ngoác tới tận mang tai. Chúng tôi cứ nghĩ là cậu đồng ý, ai ép buộc cậu đâu?”
Lạc Thanh Liên: “…”
Hắn thật sự không biết còn có chuyện này. Dù gì thì cũng không thể xem bói được cho chính mình, nên mệnh số mới lạc hướng như vậy.
Nghe xong, hắn đúng là có vẻ vô tình vô nghĩa thật…
Lạc Thanh Liên chỉ có thể thở dài, nói nhỏ:
“Tôi sai thật.”
Dung Tinh Lan gật đầu đầy đắc ý:
“Cậu tự nhận là tốt. Sau khi đính hôn chưa được một tháng, cậu lén lút cặp kè với một tên đàn ông lạ. Nửa năm sau bị lộ, chính cậu đòi hủy hôn, đòi sống đòi chết để bỏ trốn cùng hắn ta. Cả nhà tức muốn chết nhưng cũng chẳng làm gì được. Ba tôi dù có nói vài lời nặng nhưng cũng là vì thương cảm. Tôi nói có gì sai?”
Lạc Thanh Liên gật đầu:
“Tôi trẻ con, nông nổi, nói chuyện không suy nghĩ, bị mắng cũng đáng, là tôi sai.”
“Cậu đã biết sai, vậy còn bày quầy coi bói làm trò cười cho thiên hạ là sao hả!?”
Dung Tinh Lan suýt phát điên:
“Hành vi này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng nhà họ Dung chúng tôi! Không bao lâu nữa là cả thành phố đều biết nhà họ Dung có thằng con nuôi dưới cầu vượt mở quầy xem bói kiếm sống! Cậu bảo tôi còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa!?”
Lạc Thanh Liên cúi đầu nhìn tấm vải trải quẻ, rồi lấy trong túi ra một nắm tiền:
“Coi bói cũng tốt mà, vừa dễ vừa kiếm nhanh. Ba ngày tôi đã kiếm được hơn ba ngàn rồi đấy.”
Dung Tinh Lan nhìn nắm tiền mà sắp phát điên:
“Trước kia mỗi tháng cậu tiêu vặt cũng hơn mười mấy vạn, ba ngàn mà cậu cũng thấy nhiều à!?”
Lạc Thanh Liên: “…”
Hắn hít sâu một hơi, quyết đoán thu dọn đồ đạc, xếp mấy tấm vải, gom tiền xu bỏ vào ba lô.
Đứng dậy, xách theo cái ghế xếp nhỏ, hắn bình tĩnh hỏi:
“Cậu đến tìm tôi là muốn đưa tôi về nhà?”
Dung Tinh Lan tức đến run người, liếc mắt nhìn hắn đầy bực bội:
“Tuy cậu là đồ sói mắt trắng được nhà tôi nuôi lớn, nhưng mẹ tôi vẫn thương cậu. Cậu bỏ nhà đi ba tháng, vậy mà không về nhìn bà ấy lấy một lần. Bà rất buồn! Sáng nay bà đến tận trường cậu tìm người, mấy ngày nay cậu làm cái gì, trong lòng cậu rõ ràng nhất.”
Lạc Thanh Liên: “…”
Tình yêu đổ vỡ → uống thuốc ngủ tự tử thất bại → ba ngày nay đi sớm về trễ dưới cầu dựng quầy coi bói.
Đúng là, mẹ cậu mà không nổi điên mới lạ.
“Hiểu rồi.” Lạc Thanh Liên gật đầu, sờ mặt làm ra vẻ chịu chết, nghiêm túc nói:
“Đi thôi, cậu dẫn đường, tôi về.”
Hắn không nhịn được thầm mắng nguyên chủ trong lòng.
Tên này đúng là không biết hưởng phúc. Mình thì ba ngày vắt óc nói khô cả miệng mới kiếm được ba ngàn, còn thấy hài lòng. Ai ngờ cậu ta mỗi tháng tiêu vặt cũng mười mấy vạn, còn nhiều hơn cả năm tiền lương của người ta.
Vậy mà còn dám bỏ nhà vì tình yêu, rồi uống thuốc tự tử…
Khụ khụ, không nói đến chuyện tiền, chủ yếu là nên quay về gặp mẹ. Làm người không thể bạc tình bạc nghĩa, không thì sét đánh không oan.
Mấy chuyện nguyên chủ gây ra chắc chắn mẹ hắn đã biết, nhìn tình hình có vẻ bà sốc không nhẹ, vẫn nên ngoan ngoãn nhận lỗi cho rồi.
Ven đường đậu một chiếc siêu xe màu đỏ cực chói, nhìn cái là biết xe của công tử nhà giàu ăn chơi.
Lạc Thanh Liên lắc đầu lẩm bẩm:
“Không biết thiếu gia nào đi cái xe đỏ chóe này, nhìn đúng kiểu mê gái khoe mẽ, chắc là tên ăn chơi rồi.”
Dung Tinh Lan lập tức trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng là nghĩ hắn cố tình móc mỉa mình.
Thế rồi Lạc Thanh Liên thấy cậu ta lấy chìa khóa ra bấm một cái, xe kêu “tách” mở khóa.
Lạc Thanh Liên: “…”
Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.
Ngồi siêu xe đúng là sướng hơn chen chúc xe buýt.
Lạc Thanh Liên ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt lại, im lặng nghe Dung Tinh Lan mở nhạc lớn.