“Lạc Lạc à, ta có một tin siêu siêu tốt muốn báo cho ngươi!”

Minh Vương trong bộ áo dài đen tuyền, vẻ mặt phấn khởi sải bước vào đại điện, hớn hở nhìn thiếu niên đang ngồi vắt chân lười biếng trên ngai vàng – dáng vẻ chẳng ra dáng chính thần chút nào.

“Tin tốt? Lẽ nào ngươi đã ngộ đạo, tìm ra cách cho ta đầu thai chuyển kiếp?”

Thiếu niên mặc áo đỏ rực rỡ, khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ nhưng lại đầy ngán ngẩm, không chút kỳ vọng liếc Minh Vương một cái, rồi chán chường nghịch cây bút phán quan trong tay.

Minh Vương lắc đầu:

“Đầu thai thì vẫn chưa được đâu. Ngươi không phải là hồn ma, mà là linh thể – linh thì không thể đầu thai. Nhưng hôm nay có một hồn mới, lúc tra sổ sinh tử, ta phát hiện người này trùng tên trùng họ với ngươi, lại còn sở hữu thể chất cực hiếm: chân đạp âm dương, trời sinh huyền thể. Ta và Lục Phán suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy ngươi có thể mượn thân xác còn chưa nguội của người này để đoạt xác, tái sinh.”

Lạc Thanh Liên – người mà từ lúc có ý thức đã ở Minh giới, không rõ mình chết thế nào, chỉ biết bản thân làm “lao động cưỡng bức” cho Minh phủ suốt mấy ngàn năm – lúc này hai mắt sáng rực:

“Thật à? Thật sự có chuyện tốt như bánh rơi trúng miệng thế này sao? Không lừa ta chứ?!”

Từ bao năm nay, hắn thấy bao nhiêu hồn ma đầu thai mà thèm thuồng đỏ cả mắt. Nhưng vì hắn là linh, không phải quỷ, nên dù có uống bao nhiêu canh Mạnh Bà cũng không thể bước vào luân hồi.

Muốn sống lại, chỉ có hai cách: hoặc nhập vào thân xác còn sống, hoặc tu thành thực thể.

Nhưng mà — tu luyện thì khó như lên trời. Hắn thử hàng ngàn năm, vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, chẳng thể thành công.

Còn thân xác? Hắn là “xú mỹ linh” (linh thể đẹp trai), nhưng âm khí lại quá nặng. Mỗi lần đoạt xác, cơ thể người ta chịu không nổi, chỉ vài giây là hóa thành bộ xương khô.

Hắn là người yêu cái đẹp, sao có thể cam tâm sống trong xác chết rữa nát? Tuyệt đối không được!

Cái gọi là “chân đạp âm dương, huyền thể trời sinh” – đúng là thể chất trời chọn cho hắn. Chỉ tiếc, tìm hoài không thấy. Vậy mà hôm nay, cuối cùng trời cũng thương!

Tuy vui là vậy, nhưng Lạc Thanh Liên vẫn còn chút lo xa:

“Hồn ma kia... chết kiểu gì vậy? Đừng bảo là bị xe cán, nhảy lầu nát mặt, hay phẫu thuật thất bại mất máu mà chết nhé?”

Dù sống ở Minh giới, Lạc Thanh Liên lại rất... hóng chuyện. Hắn thích rủ mấy hồn ma mới tám đủ thứ chuyện trên đời, cập nhật cả tin tức dương gian nên cái gì cũng biết chút chút.

Người hiện đại chết kiểu gì, hắn đều nghe qua.

Mà hắn lại tự thấy mặt mình là bảo vật, nếu phải nhập vào cái xác tàn tạ thì thà ở Minh giới bay lơ lửng còn hơn!

Minh Vương khoát tay:

“Không không, người đó uống thuốc ngủ tự tử, sắc mặt còn tươi tắn. Mới 18 tuổi thôi, đang ở độ tuổi xuân sắc đó.”

Lạc Thanh Liên thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại than dài:

“Thời buổi này, sao giới trẻ cứ tự tử hoài vậy? Hôm qua có người thua bạc nhảy lầu, hôm kia thì học hành quá tải cắt tay. Còn người này thì sao?”

“Cậu ta bị bạn trai đá, nghĩ quẩn mà tự tử.” Minh Vương lắc đầu thở dài.

Lạc Thanh Liên gật gù, vẻ mặt bình tĩnh:

“À, thất tình hả. Nhớ nhắn với cậu ta một câu: Trên đời đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ, làm người hay làm linh cũng nên sống phong lưu như ta – đi qua muôn hoa mà không vướng bụi trần.”

Đó là triết lý sống hắn đúc kết từ hàng ngàn năm làm “linh rỗi việc”. Mấy vụ chết vì tình, hắn nghe nhiều đến thuộc.

Có điều... thật không ngờ người mới lần này cũng giống hắn —

cũng là... thích nam không thích nữ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play