Lạc Thanh Liên cảm thấy chiến tuyến đã chuyển hướng, liền nhanh chóng tỏ rõ lập trường, nói đầy thành khẩn:

“Mẹ à, con thật sự biết sai rồi. Chuyện uống thuốc đó chỉ là nhất thời nghĩ quẩn thôi. Sau này tuyệt đối không thế nữa. Tra nam kia, mặt mũi thế nào con cũng chẳng buồn nhớ.”

Nhan phu nhân đánh giá Lạc Thanh Liên một lúc, có lẽ thấy cậu nói thật, liền thở phào nhẹ nhõm:

“Thế thì tốt. Trên đời này thiếu gì đàn ông tốt, đừng có cứ bám riết lấy một thằng cặn bã.”

Ý nghĩ của Nhan phu nhân với Lạc Thanh Liên quả thực trùng khớp.

Lạc Thanh Liên lập tức gật đầu phụ họa:

“Mẹ nói chí phải! Cuộc đời con như biển trời mênh mông, lòng dạ rộng lớn như thảo nguyên bát ngát, đủ cho hàng ngàn hàng vạn con ngựa phi nước đại. Con thấy ai yêu người đó, chính là một đóa đại củ cải phong lưu đa tình!”

Dung Tinh Lan kéo nhẹ khóe miệng, nhìn Lạc Thanh Liên lật mặt còn nhanh hơn lật sách mà cạn lời.

Thế nhưng Nhan phu nhân lại thương cậu con nuôi này vô cùng, nghe vậy lại càng yên tâm, dịu giọng nói:

“Con nghĩ kỹ là được. Con cái nhà ta không sợ không có ai thương. Mẹ cũng nghĩ rồi, con với Cửu Tiêu, tuy ngoài mặt nhìn như trời sinh một cặp, nhưng hai đứa vốn không có nhiều tình cảm với nhau. Mà tình cảm thì phải xuất phát từ hai phía, cưỡng ép không có kết quả tốt. Dưa hái non thì không ngọt, chuyện hôn ước với Cửu Tiêu sau này, nhà mình sẽ không nhắc lại nữa.”

Lạc Thanh Liên cảm động suýt rơi nước mắt, chỉ hận không thể nhào tới ôm chầm lấy Nhan phu nhân mà lăn vài vòng. Một người mẹ nuôi sáng suốt thế này thật sự không dễ gặp.

Cậu gật đầu lia lịa:

“Con nghe mẹ hết!”

Đúng lúc này, từ lầu hai bước xuống một thiếu niên.

Ngũ quan của cậu tuấn tú xuất chúng, khí chất bất phàm, dáng người cao gần 1m9, đôi mắt sâu thẳm như vực không đáy. Dường như mọi từ ngữ hoa mỹ và xa xỉ nhất trên đời, đem ra để miêu tả cậu cũng vẫn còn thiếu vài phần. Mắt phượng lạnh lùng, gương mặt tuyệt mỹ như được chạm khắc từ bút vẽ của một danh họa cổ xưa, khiến người nhìn không khỏi nghĩ đến hình tượng tình nhân trong mộng bước ra từ tranh.

Một luồng điện như chạy dọc sống lưng, Lạc Thanh Liên lập tức như bị sét đánh trúng giữa tim. Vẻ đẹp đầy tính công kích này giống như một mũi tên xuyên thẳng qua lồng ngực cậu. Cậu căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, bàn tay rịn mồ hôi, cả người cứng đờ, đầu óc bỗng chốc chỉ còn lại những câu thơ lãng mạn:

“Nguyện làm chim liền cánh nơi trời cao, làm cây liền cành dưới đất rộng”,

“Đôi lứa nếu đã dài lâu, sao cần ngày ngày sớm tối bên nhau”,

“Chợt ngoảnh đầu nhìn lại, người kia đang đứng dưới ánh đèn leo lắt”…

Cậu như hóa thân thành một thi nhân cổ đại, chỉ muốn cầm bút viết ra trăm bài thơ phong hoa tuyết nguyệt.

Một khoảnh khắc định mệnh như thể vừa giáng xuống—khi mà Lạc Thanh Liên, kẻ mang giấc mộng ngao du tam thiên thế giới phồn hoa, chỉ trong chốc lát lại ngẩn người nhìn một… trai đẹp.

Dung Cửu Tiêu liếc mắt nhìn Lạc Thanh Liên đang đứng cứng đơ như tượng, không mấy bận tâm, chỉ nhặt đôi giày thể thao dưới đất lên rồi nói:

“Lần sau có đánh người thì dùng chổi cũng vậy, đừng đi chân đất dẫm sàn, sàn nhà lót đá hàn ngọc, lạnh chân dễ cảm đấy.”

Nhan phu nhân lập tức chỉnh lại tóc tai rối tung, xỏ dép vào, ho nhẹ một tiếng giải thích:

“Mẹ nhất thời kích động quá, lần sau dùng chổi hoặc cây lau nhà vậy. Cửu Tiêu, con ăn mặc chỉnh tề thế này, tính ra ngoài à?”

Dung Cửu Tiêu gật đầu:

“Trường có chút việc cần xử lý, tối nay con không về.”

Nhan phu nhân dặn dò:

“Ừ, nhớ tuần sau về ăn cơm.”

Dung Cửu Tiêu đáp một tiếng, rồi thản nhiên rời khỏi biệt thự.

Lạc Thanh Liên ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Dung Cửu Tiêu cho đến khi khuất hẳn, lúc này mới hoàn hồn, quay sang hỏi nhỏ:

“Đó là… nhị ca của em? Người mà em có hôn ước với?”

Dung Tinh Lan nói: “Chứ không thì còn ai nữa?”

Lạc Thanh Liên lập tức như nuốt phải hoàng liên (đắng mà không nói được), hối hận muốn đứt ruột, thậm chí có chút… đau trứng.

Không được, cú sốc này quá mạnh, cậu không thể chấp nhận được! Cậu vẫn còn là một đứa trẻ mà!

Nhan phu nhân tưởng Lạc Thanh Liên đang buồn vì thái độ lạnh nhạt của Dung Cửu Tiêu, liền an ủi:

“Nhị ca con vốn tính tình như vậy, con không biết à? Từ nhỏ đến lớn hầu như không ở nhà mấy ngày, với ai cũng không thân thiết. Nó sĩ diện lắm, con lại đơn phương tuyên bố hủy bỏ hôn ước, nó giận dỗi không muốn để ý con mấy hôm là bình thường, đừng chấp với nó.”

Lạc Thanh Liên: “……” Không không không, con không có ý đó.

Hiện tại cậu chỉ muốn lôi nguyên chủ từ dưới suối vàng lên để đánh cho một trận nhừ tử. Cái người này lúc sống không biết sống cho ra hồn, trước khi chết còn đào sẵn cho cậu một cái hố sâu không đáy thế này. Dù chưa từng nhìn thấy tuyến tình cảm nào, nhưng cậu dám vỗ ngực thề bằng cả danh dự A Minh, tuyệt thế đại mỹ nam kia chắc chắn là chân mệnh thiên tử của cậu!

Nguyên chủ làm người đúng là chẳng ra gì, trước khi chết còn cố tình để lại cho cậu một cái "mìn" thế này. Bây giờ nếu cậu nói mình vừa gặp đã yêu, lại muốn hồi tâm chuyển ý, làm lại cuộc đời, còn kịp không?

Lạc Thanh Liên nghiêm túc nhìn nhan phu nhân, ánh mắt tràn đầy thành khẩn, nói:

“Thật ra mấy ngày nay con đã suy nghĩ kỹ rồi, làm người phải giữ chữ tín. Nếu con và nhị ca đã có hôn ước, thì cứ theo đó mà làm đi, tránh để người ta nói con là loại bội bạc vô liêm sỉ, là lang vong ân phụ nghĩa. Hơn nữa, con người phải thủy chung, không thể làm một kẻ trăng hoa bạc tình!”

Nhan phu nhân xoa đầu cậu, chống nạnh nói hùng hồn:

“Để xem đứa nào dám nói con như vậy, mẹ đánh chết nó! Từ giờ trở đi, ai cũng không được nhắc lại chuyện hủy hôn nữa, cứ quyết định vậy đi!”

Lạc Thanh Liên: “……” Không, mẹ nghĩ lại đi, con thấy cái hôn ước này… thực ra rất ổn!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play