Chương 4
‘Chết rồi!’ Minh Đại bỗng chốc hối hận, ở chỗ này lại chỉ cần nghĩ đến là sẽ tự động xuất hiện chữ, nếu có thể thu hồi thì tốt rồi…
[Hôm Nay Ăn Ba Cái Bánh đã thu hồi một tin nhắn]
Diệp Thiên Cơ: “…”
Ninh Việt: “…”
Cố Niệm Niệm: “…”
Thanh Dương Tử: “…”
Minh Đại cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn hỏi xem có thể thu hồi ‘thu hồi’ hay không, đáng tiếc lần này trong khung chat không có phản ứng gì nữa.
Có lẽ Thanh Dương Tử đã hoàn hồn, uể oải nói: “Vì sao lại là ăn bánh? Ăn bánh thì thôi đi, vì sao chỉ có ba cái?”
‘Bởi vì không còn bao nhiêu…’ Nghĩ đến số lương thực còn lại, trong lòng Minh Đại chua xót, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện, ở đây dùng ý niệm là có thể gửi ra chữ, nhưng cũng không phải phản chiếu tất cả suy nghĩ trong lòng nàng lên, chỉ giống như vừa rồi loại ‘lên tiếng’ có ý thức mới hiện.
“Hiện tại điều quan trọng là bánh sao?” Giọng điệu Diệp Thiên Cơ rõ ràng kích động: “Điều quan trọng là cuối cùng đạo hữu mới đã đến!”
Ninh Việt: “Để ta xem avatar… Ơ? Là một vị sư muội, nhìn tuổi còn rất nhỏ nha! Vậy tính ra như vậy, trong sáu người chúng ta số lượng nam nữ vừa đúng bằng nhau.”
Cố Niệm Niệm: “Mắt của Bánh Bánh trông giống linh thú mới ký khế ước của ta, thật đáng yêu!”
Ninh Việt: “Cố sư tỷ, chắc sư muội sẽ nhanh chóng đổi tên thôi…”
Cố Niệm Niệm: “Biết rồi Việt Việt! Khi sư muội đổi ta sẽ đổi lại xưng hô!”
Ninh Việt: “…”
Mọi người trong nhóm có vẻ hơi kích động, tuy rằng rất nhiều chỗ Minh Đại đều không hiểu rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thái độ của bọn họ là bạn tốt không phải kẻ thù, hiểu rõ tình huống trước mắt hơn nàng.
Điều này khiến nội tâm cảnh giác của Minh Đại buông lỏng một chút, nàng chỉ mới 16 tuổi, hôm nay gặp phải biến cố như vậy, đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là kẻ địch, cuối cùng hiện tại gặp được một môi trường thân thiện.
Lúc này, trong nhóm liên tục hiện lên ba dòng tin nhắc nhở:
[Chức năng giao dịch xuyên giới đã mở]
[Bảng treo thưởng đã mở]
[Hệ thống nhiệm vụ đã mở]
Giao dịch xuyên giới? Treo thưởng? Nhiệm vụ?
Minh Đại đang suy nghĩ thì xuất hiện một cái tên mới mà trước đó nàng chưa từng thấy.
Mạc Hoài: “Xem ra thành viên cuối cùng đã đến rồi.”
Kết hợp với nội dung đã xem trước đó, Minh Đại lập tức nhận ra, vị này chính là ‘Mạc tiền bối’ mà những người khác nhắc đến.
Hình như biết được nghi vấn của Minh Đại là một thành viên mới, Mạc Hoài kiên nhẫn giải thích: “Vị đạo hữu này, nơi đây là một nơi giao lưu thần niệm xuyên giới, cô có thể gọi nó là nhóm chat hack, trừ bản thân cô ra, người ngoài không ai biết cũng không ai có thể vào, thành viên trong nhóm, cộng thêm cô là 6 người, chúng ta đều là người có được hack.”
Một câu nói giải đáp rất nhiều nghi vấn của Minh Đại, cũng xâu chuỗi một số nội dung nàng xem trước đó lại với nhau, thảo nào trong lời nói của những người khác đều khá tin phục Mạc tiền bối.
Hôm Nay Ăn Ba Cái Bánh: “Cảm ơn Mạc tiền bối, xin hỏi hack này lại là vật gì?”
Minh Đại lễ phép trả lời xong, sau đó nhìn thấy tên mình trong nhóm, lại hơi ngượng ngùng.
Mạc Hoài: “Hack, cô có thể hiểu là một cơ duyên nghịch thiên.”
Nghịch thiên?
Hình dung này… Minh Đại hồi tưởng tình huống mình giết Huyền Lăng chân nhân, lại cảm thấy dường như đúng là như thế, uy năng của hack chính là giẫm lẽ thường của tu chân giới dưới chân mà ma sát…
Mạc Hoài lại nhắc nhở nàng: “Cô có thể sửa tên và avatar của mình trong nhóm, cứ dùng ý niệm là được. Ngoài ra, cô có thể yên tâm dùng tên thật của mình, tất cả chúng ta đều ở những thế giới khác nhau, cô lướt lên trên có thể thấy nội dung chat của mọi người vào ngày mới vào nhóm, có thể dùng để chứng thực.”
Không ở cùng một thế giới! Nơi này lại có thể giao lưu với người của thế giới khác!
Nhận thức này khiến Minh Đại lại chấn động, nhưng Mạc Hoài đã dám nói như vậy thì tất nhiên sẽ không nói suông, Minh Đại cảm thấy mình có quá nhiều thứ cần phải tìm hiểu, nên làm theo lời đối phương, đi xem lại lịch sử trò chuyện phía trước.
Hồi tưởng lại lời Mạc Hoài nói ‘lướt lên trên’, Minh Đại nhìn lên, chỉ thấy đầu tiên là mấy chữ: [Nhóm chat hack] (6/6)
Góc trên bên phải còn có một ‘Mở rộng tin nhắn chưa đọc’, Minh Đại động ý niệm, lập tức lướt lên nội dung đầu tiên trong nhóm…
Hôm Nay Ăn Gì: “Chuyện gì thế này?”
… Xem ra đây chính là Thanh Dương Tử khi chưa đổi tên.
Thông qua đối thoại, Minh Đại biết được tên ban đầu sau khi vào nhóm sẽ liên quan đến ý nghĩ nảy ra trong đầu trước khi vào, mà tên ban đầu của các thành viên khác trong nhóm cũng rất thú vị:
Tên của hai nam giới có thể hiểu nghĩa đen, Mạc Hoài là ‘Tháng Sau Nên Đột Phá Rồi’, Diệp Thiên Cơ là ‘Ta Để Hàn Thiết Ngàn Năm Ở Đâu Rồi’.
Tên của hai nữ giới thì cần phải giải thích chút, Ninh Việt là ‘Huyền Hư Vạn Kiếp Chân Quân’, nghe nói đó là lúc nàng ấy đang thi pháp nguyền rủa kẻ thù; Cố Niệm Niệm là ‘Mẹ Yêu Con’, bởi vì lúc đó nàng ấy vừa ký khế ước với linh thú, đang giao lưu tình cảm với nó…
‘Như vậy xem ra, tên của ta cũng còn tốt mà!’ Minh Đại được an ủi, hài lòng tiếp tục xem xuống dưới, lại phát hiện avatar là cảnh tượng lúc mở hack.
Minh Đại nhìn avatar của mình… Là nàng cầm kiếm gỗ vẻ mặt đầy sát khí.
Thật xấu hổ!
Nhớ đến trước đó còn bị Cố Niệm Niệm khen đáng yêu, nếu là ở bên ngoài, mặt Minh Đại nhất định đã đỏ bừng, nàng phải đổi ngay!
‘Đổi thành cái gì đây?’ Minh Đại vô thức nhìn avatar của những người khác:
Diệp Thiên Cơ là một cái búa như ẩn chứa lôi đình, Thanh Dương Tử là một lò luyện đan tỏa ra hào quang, Ninh Việt là một lá bùa trống không, avatar của Cố Niệm Niệm không đổi, chính là nàng ấy, một nữ tử có mái tóc đỏ, dung mạo diễm lệ tuyệt mỹ, tràn đầy phong tình dị vực… Còn Mạc Hoài thì là một đồ đằng, hình như là mặt của một loại dị thú, ngũ quan giống người lại không giống người, một mắt mở, một mắt nhắm, rất thần bí.
Minh Đại nghĩ về mình… Sau đó đổi avatar thành thanh kiếm gỗ trong tay.
Tiếp tục xem nội dung phía sau, quả nhiên mọi thứ đều như Mạc Hoài đã nói, sau khi thăm dò giao lưu ban đầu, năm người nhanh chóng thông qua lịch sử và truyền thừa có khác biệt rất lớn, xác nhận mỗi người trong nhóm đều không ở cùng một thế giới.
Mọi người đều là người có cơ duyên sở hữu hack, vốn tưởng rằng sẽ mang theo bí mật này đến chết, không ngờ còn có đồng đạo, đây vốn là một chuyện khiến người ta phấn chấn, thêm nữa không ở cùng một thế giới, cho dù có kẻ có mưu đồ bất chính, cũng không đến mức gây ra nguy hại, giảm khả năng nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Trong tình huống này, trước khi Minh Đại đến, mọi người đã hình thành một cục diện giao lưu rất hòa hợp.
Xem đối thoại, Minh Đại biết được thời gian mỗi người có được hack cũng không giống nhau, Mạc Hoài sớm nhất, đã sở hữu hack hơn mười năm, cho nên dường như biết rất nhiều thứ mà mọi người không hiểu lắm, Minh Đại thì là hôm nay mới có được, ngay cả mình có thể có được gì thông qua hack cũng chưa hiểu rõ.
Những người khác thì khoảng ba bốn năm trước, gần thì vài tháng trước. Về hack, mọi người còn rất nhiều chỗ không hiểu rõ, Mạc Hoài nói sau khi thành viên cuối cùng đến, hắn sẽ giải thích đồng loạt cho mọi người.
Trong cuộc trò chuyện nhóm, lời Mạc Hoài nói không phải nhiều nhất, nhưng có thể cảm nhận được hắn rất thân mật với mọi người, giống như một sư trưởng tiền bối kiên nhẫn chỉ dẫn mọi người, còn chủ động đổi tên nhóm thành tên thật của mình.
Về phần vì sao có thể xác nhận là tên thật, là bởi vì sau khi dùng tên thật của mình, khi nói chuyện tên sẽ tự động biến thành màu vàng…
Như vậy, mọi người đều đổi thành tên thật.
Dù sao mọi người đều không ở cùng một thế giới, cho dù ở cùng một thế giới, thế giới rộng lớn như vậy, người trùng tên không biết có bao nhiêu, che giấu cũng không có gì cần thiết.
Hơn nữa… tên màu vàng, nhìn rất chói mắt! Rất hãnh diện!
Vì vậy, sau khi xem xong đối thoại phía trước, Minh Đại cũng đổi thành tên thật của mình, có được cái tên kim quang lấp lánh, hành lễ với những người khác.
Minh Đại: “Vãn bối Minh Đại, bái kiến các vị tiền bối.”
Minh Đại: “Vãn bối đã xem xong nội dung phía trước, biết được đại khái.”
Trước đó mọi người đều không nói chuyện, đều đang chờ Minh Đại xem xong nội dung trò chuyện phía trước, lúc này thấy nàng lên tiếng trong nhóm, lập tức nhận được hồi đáp nhiệt tình của mọi người.
Cố Niệm Niệm: “Hoan nghênh Đại Đại! Ê, muội cũng đổi avatar rồi à? Chỉ có một mình ta chưa đổi sao? Ưm… vậy ta vẫn nên đổi một cái đi.” Nói xong đổi avatar thành một con dị thú oai hùng.
Ninh Việt: “Đừng gọi tiền bối, chắc ta lớn hơn sư muội, có thể gọi ta một tiếng sư tỷ.”
Diệp Thiên Cơ cũng nói: “Đúng, tiền bối chân chính là Mạc tiền bối, gọi ta là sư huynh thôi.”
“Hây, Minh sư muội khách sáo rồi, ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, không xứng được gọi là tiền bối, có khi tu vi của sư muội còn cao hơn ta đấy!” Thanh Dương Tử cũng khiêm tốn, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra một loại đắc ý khi làm tiền bối.
“Hả?” Diệp Thiên Cơ kinh ngạc: “Thanh Dương đạo hữu mới Trúc Cơ thôi sao?”
Ninh Việt: “Thanh Dương đạo hữu mới Trúc Cơ thôi sao?”
Cố Niệm Niệm: “Thanh Dương đạo hữu mới Trúc Cơ thôi sao?”
Thanh Dương Tử: “…” Dường như y đã để lộ chuyện không nên để lộ.
Diệp Thiên Cơ lên tiếng chữa cháy giúp y: “Thanh Dương đạo hữu Trúc Cơ hậu kỳ rồi chứ nhỉ? Tháng trước ta cũng mới đột phá.”
Thanh Dương Tử: “Khụ… Đúng!” Huynh đệ tốt, trở về y sẽ tranh thủ đột phá!
“Hơ, muội mới Luyện Khí tầng mười…” Minh Đại ngượng ngùng, vậy mà hầu hết mọi người trong nhóm đều là cường giả Kết Đan kỳ trở lên, cho dù đặt ở Thiên Nguyên tông cũng là cấp bậc trưởng lão chân truyền.
Mạc Hoài nói: “Không sao, Minh sư muội còn nhỏ, hiện tại trong nhóm đã có thể giao dịch xuyên giới, chúng ta ở những thế giới khác nhau có thể hỗ trợ lẫn nhau, thực lực sẽ nhanh chóng được nâng cao.”
Tiếp đó, hắn không dừng lại mà nói: “Ở đây đều là đồng đạo, ta đề nghị sau này cứ theo tuổi tác mà xưng hô sư huynh muội đi… Ngoài ra, ta nghĩ chúng ta có thể trở thành một tổ chức tương trợ bình đẳng tự do, trong phạm vi năng lực của mình thì giúp đỡ lẫn nhau và giao dịch công bằng, mọi người thấy thế nào?”
Sau khi vào nhóm chat, mọi người đã nảy sinh ý nghĩ này, lúc này thấy Mạc Hoài chủ động đề cập, rối rít phát biểu tán thành.
Tất nhiên Minh Đại sẽ không phản đối, chỉ thầm cười khổ, bởi vì hiện tại nàng không có gì có thể đem ra giao dịch với cường giả Kết Đan… Không thể giao dịch bánh mì chứ?
Trong bầu không khí hòa hợp, Ninh Việt hỏi ra vấn đề đã tò mò từ lâu: “Không biết Mạc sư huynh là tu vi gì?”
Vừa dứt lời, sự chú ý của mọi người cũng tập trung lại, bởi vì hầu như hỏi bất kỳ vấn đề gì Mạc Hoài đều có thể trả lời, hơn nữa mười năm trước hắn đã có được hack, thực lực chắc chắn thâm sâu khó lường.
“Ta có tu vi Kim Đan.” Mạc Hoài nói: “Trong một số trường hợp, có thể coi là bán Nguyên Anh.”
Quả nhiên là Kim Đan chân nhân! Các thành viên trong nhóm đã từng suy đoán, lúc này coi như đã chứng thực suy nghĩ, nhưng nghe được nửa câu sau của Mạc Hoài, lại chấn động tập thể.
Phải biết rằng tuy cảnh giới sau Kết Đan chính là Kim Đan, nhưng sự chênh lệch giữa chúng, còn lớn hơn từ phàm nhân đến Kết Đan kỳ, từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu tu tiên giả kẹt ở giai đoạn này không thể tiến thêm, một khi đột phá chính là cá chép vượt long môn, đến bất kỳ tổ chức thế lực nào đều có thể trở thành đại lão trấn giữ một phương, ngay cả các thành viên có mặt ở đây, trước khi có được hack, cũng không phải ai cũng nắm chắc có thể đột phá Kim Đan.
Mà chênh lệch giữa Kim Đan và Nguyên Anh, còn lớn hơn tất cả các giai đoạn trước đó đến Kim Đan, con đường tu tiên, càng về sau càng thể hiện sự chênh lệch theo cấp số nhân, thậm chí tình huống hơi chi tiết một chút, trong tất cả các thành viên trong nhóm, chỉ có Ninh Việt ở trong tổ chức lớn mới hiểu biết một chút.
“Mạc tiền bối, tại sao lại nói là bán Nguyên Anh?” Ninh Việt chấn động đến mức quên cả đổi xưng hô.
“Đây chính là nghi vấn trước đó ta muốn giải đáp cho mọi người…” Mạc Hoài như đã dự liệu trước, giải thích đâu ra đấy: “Ta có thể hiểu biết nhiều hơn mọi người là bởi vì năng lực mà ta có được từ hack.”
“Hack có rất nhiều năng lực, ví dụ như khóa linh lực sinh mệnh, nhận được linh thạch v.v, gọi là năng lực tạm thời, có thể tiêu hao điểm nghịch mệnh để linh hoạt mở ra, nhưng cũng có thời hạn; một loại khác thì là năng lực mà tất cả chúng ta lựa chọn khi lần đầu tiên mở hack, gọi là năng lực cố định, chính là năng lực mà chúng ta sở hữu lâu dài, sử dụng chỉ có một số hạn chế về thời gian, không cần tiêu hao thêm.”
“Ngoài ra, một khi kỹ năng trên hack bị một người chọn làm năng lực cố định, vậy những người khác sẽ không thể sử dụng nữa, cho nên năng lực của mọi người ở đây đều không giống nhau, đây là cơ sở để chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
Những thông tin mới này lại đổi mới nhận thức của mọi người về hack, người nào người nấy xem vô cùng chăm chú.
“Còn về việc tại sao ta biết được những điều này, bởi vì năng lực cố định của ta là hồi quy, hoặc nói là load lại.”
“Load lại? Hồi quy?”
Mọi người hoang mang, đây là những từ mà mọi người chưa từng nghe qua.
Mạc Hoài: “Nói một cách đơn giản, ta có thể nhận được ký ức của ‘ta’ ở tương lai, là một loại xuyên qua thời gian theo một ý nghĩa nào đó.”
Trong nhóm im lặng, hiển nhiên mọi người đều bị chấn động.
Bọn họ có rất nhiều suy đoán về việc Mạc Hoài biết được nhiều như vậy, nhưng dù thế nào cũng không ngờ tới lại là loại này.
Không giống những người khác, tuy rằng Minh Đại cũng chấn động, nhưng bởi vì lần đầu tiên được thấy thế giới của đại thần, ngược lại cảm thấy xuất hiện những thứ nằm ngoài sự hiểu biết của mình là chuyện rất bình thường: Thì ra thời gian lại có thể xuyên qua, thật thần kỳ!
Qua một lúc, Ninh Việt hỏi: “Vậy huynh cũng biết tình huống, năng lực cố định của tất cả bọn ta sao?”
“Không, tương lai là luôn thay đổi, hơn nữa nói chính xác, thứ ta nhận được là ký ức, còn có một số tồn tại đặc biệt có thể xóa bỏ nhân quả bị nhìn trộm, hack chính là loại tồn tại đặc biệt này.” Mạc Hoài đáp: “Nhưng những thông tin về hack mà chúng ta tự phát hiện ra ở tương lai không nằm trong số này, ta sẽ nói cho mọi người toàn bộ phần đã biết.”
Diệp Thiên Cơ: “Vì sao?”
Diệp Thiên Cơ không nói rõ, nhưng Mạc Hoài lại biết hắn ta hỏi là vì sao mình lại lựa chọn công khai năng lực, có năng lực này, cho dù Mạc Hoài không có ác ý với những người khác, cũng có thể giấu diếm không nói, coi nó như một loại ưu thế.
Mạc Hoài trả lời: “Bởi vì chúng ta đều là người nghịch mệnh.”
Người… Nghịch… Mệnh?
“Cái gọi là nghịch mệnh, chính là nếu không có được cơ duyên hack này, vận mệnh ban đầu của chúng ta đều là cái chết.”
“Chắc mọi người đều ở thời khắc sinh tử mấu chốt, mới mở ra hack đúng không?”
“Chúng ta sống thêm mỗi một ngày, đều sẽ gặp phải ác ý của vận mệnh, chỉ khi mọi người phát huy sở trường, hợp lực hoàn thành nhiệm vụ được tuyên bố trong nhóm, mới có thể che chắn thiên cơ từ căn nguyên, loại bỏ ảnh hưởng của khí vận, nếu không có hiệu quả này, vậy chúng ta… sẽ chết nhanh lắm, chết rất thảm, càng không nói đến thành tựu đại đạo gì đó.”
“Còn về việc tại sao ta biết là bởi vì ta vừa nói qua, tương lai luôn thay đổi, tràn đầy khả năng, cho nên, khi ta lựa chọn ‘hồi quy’, có vô số ký ức của ‘ta’ ở tương lai để lựa chọn, ta đã nhìn thấy trong đó…”
Dường như Mạc Hoài đang tính toán cái gì, dừng một chút, mới nói:
“16.752 kiểu chết.”
Câu nói này, giống như một cú đấm mạnh, nện thẳng vào tâm linh của năm người ở đây.