Thiên Nguyên tông, Thường Phong nhai.

“Đệ tử ngoại môn tự ý xông vào cấm địa, theo luật đáng chém.” Giọng nam giới vô cảm tuyên bố, lạnh lùng thản nhiên, tựa như băng tuyết quanh năm không tan trên đỉnh Thiên Nguyên sơn.

Huyền Lăng chân nhân anh tuấn tuyệt trần lơ lửng giữa không trung, chân không chạm đất, cao cao tại thượng, tựa như thiên thần nhìn xuống phàm trần.

Linh áp ở bốn phương tám hướng dồn tới, linh khí mang đến không chỉ là áp lực bên ngoài, còn có thể thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng.

Thiếu nữ nằm trên mặt đất run bần bật, hết rơi vào hôn mê rồi lại từ hôn mê đau đớn tỉnh lại.

“Phụt!” Minh Đại phun ra một ngụm máu, áp chế trái tim như muốn bị linh áp bóp nghẹn, nàng không nhìn Huyền Lăng chân nhân mà nhìn về một nơi khác, ở đó là một đôi ‘cha con’.

Năm nay Minh Đại vừa tròn 16, vẻ trẻ con trên mặt vẫn chưa biến mất, lúc này mặt mày tái nhợt, khóe miệng dính máu, đôi mắt lại ánh lên vẻ thông suốt khó tả.

Cảnh Vân trưởng lão của Thiên Nguyên tông chạm phải ánh mắt này, lại vô thức quay đầu đi, không dám nhìn lại.

Bên cạnh, đôi mắt đẹp như nước mùa xuân của Minh Châu khẽ động, vội vàng khuyên Minh Đại: “Minh Đại, ngươi mau nhận lỗi đi, chỉ cần ngươi chịu nhận lỗi, sư phụ không phải người vô tình…”

Minh Đại muốn cười mỉa mai, nhưng dưới cơn đau đớn, dù cố gắng thế nào cũng chỉ nhếch khóe miệng lên được một chút.

Hôm qua nàng thắng ở cuộc thi ngoại môn, đáng lẽ phải nhận được một viên Trúc Cơ Đan làm phần thưởng, kết quả khi nàng đi tìm trưởng lão ngoại môn Bồ Anh đòi phần thưởng, đối phương lại nói lấp lửng, đùn đẩy thoái thác. Vì là chuyện liên quan đến tu luyện nên Minh Đại sẽ không bỏ qua như vậy, kiên trì đến chỗ ở của đối phương chặn người, mãi đến tối, sau đó không biết mất đi ý thức lúc nào.

Khi tỉnh lại, Minh Đại phát hiện mình lại ở cấm địa, còn lập tức bị mọi người chất vấn.

Nếu là trước khi hôn mê, có lẽ nàng sẽ làm theo lời Minh Châu nói, cố gắng biện hộ cho mình, dù sao ở thôn Minh gia làm cô nhi nhiều năm như vậy, nàng hiểu rõ tầm quan trọng của việc sống sót hơn ai hết, nhưng bây giờ Minh Đại đã biết, dù nàng nhận hay không, hôm nay cũng sẽ chết ở đây…

Vừa rồi trong cơn mê, Minh Đại như người đứng ngoài cuộc, nhìn thấy một câu chuyện.

Trong Thiên Nguyên tông, ai ai cũng biết, Minh Châu và Minh Đại đều là con gái của Cảnh Vân trưởng lão.

Một người lớn lên trong tông môn từ nhỏ, là tiểu sư muội được mọi người yêu mến, bái người đứng đầu tu tiên giới là Huyền Lăng chân nhân làm sư phụ, đại đạo có thể thành.

Một người thì một năm trước mới được đưa về tông môn, không biết tu luyện công pháp tạp nham từ đâu ra, cũng không qua lại với đồng môn, gặp chuyện thì trốn, nhát gan yếu đuối.

Hai người có tuổi xương giống nhau, có thể xác định không cùng mẹ.

Trong trường hợp này, Minh Đại không chủ động lấy lòng Minh Châu thì thôi, còn có đệ tử thấy Minh Châu tỏ ý muốn làm quen với Minh Đại, đối phương lại không nhận.

Vì vậy, người trong Thiên Nguyên tông đều biết Minh Châu hiền lành rộng lượng, Minh Đại không biết điều.

Tuy nhiên, ngoài người trong cuộc, hầu như không ai trong tông môn biết, Minh Đại đến sau mới là con gái ruột của Cảnh Vân.

Năm đó là Cảnh Vân tìm nhầm người, mang Minh Châu cùng thôn với Minh Đại đi.

Mãi đến 14 năm sau, Cảnh Vân ra ngoài trấn giữ gặp phải kẻ thù tập kích, để lại ám thương, cần máu tim người thân cùng huyết thống để giải, sau khi kiểm tra huyết mạch mới phát hiện ra sự thật, tìm Minh Đại về.

Sau khi Minh Đại 15 tuổi trả giá bằng máu tim, không nhận được đãi ngộ nào, chỉ có lời đồn trong tông môn: Cảnh Vân trưởng lão lại mang về một đứa con gái, tiếc là Ngũ linh căn vô dụng, không bằng Minh Châu chút nào.

Minh Châu có Thiên linh căn, lại còn là con cưng của Cảnh Vân trưởng lão, đồ đệ duy nhất của Kim Đan chân nhân, thiên chi kiêu nữ thế hệ trẻ của tông môn.

Cuộc đời nữ phụ của Minh Đại, trong câu chuyện chính là để làm nền, tôn lên vẻ đáng yêu, hoàn mỹ không tỳ vết của Minh Châu.

Đương nhiên, một vai phụ không đáng kể, luôn có lúc phải hạ màn.

Tham lam vô độ, cấu kết kẻ địch bên ngoài, tự ý xông vào cấm địa, cuối cùng bị Huyền Lăng chân nhân chém chết, đây chính là kết cục của Minh Đại với tư cách là nữ phụ.

“Tội tự ý xông vào cấm địa, ngươi nhận hay không?” Giọng nói của Huyền Lăng chân nhân lại vang lên, dường như là nể mặt Minh Châu, hắn ta hỏi lại lần nữa.

Thấy cảnh này, dường như chỉ cần Minh Đại nhận lỗi là có thể miễn một chết, ánh mắt của các đệ tử chân truyền nhìn Minh Đại càng thêm khinh thường, bình thường nữ nhân này không biết điều, bây giờ vẫn phải dựa vào Minh Châu lên tiếng cứu giúp.

“Tiểu sư muội, muội thật sự quá lương thiện…” Có người cảm khái truyền âm cho Minh Châu.

Minh Châu quay đầu lại nháy mắt với vị sư huynh kia, khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó lại quay đầu, mắt nhìn Minh Đại đang nằm sấp trên vách núi.

“Ta…” Giọng nói của Minh Đại yếu ớt gần như không nghe thấy, Huyền Lăng thấy vậy, nhíu mày mất kiên nhẫn, thu hồi linh áp.

Cuối cùng Minh Đại có thể điều động một chút sức lực còn sót lại trên người.

Nếu là người bình thường thì lúc này đã vội vàng mở miệng giải thích, mà Minh Đại thì lại chậm rãi chống người dậy từ dưới đất, ngồi thẳng, sau đó đứng lên, lắc lư loạng choạng.

Tất cả mọi người đều nhìn Minh Đại, giống như đang nín thở, chờ nàng nói ra ba chữ đó.

“Ta nhận tội…”

“Thường Phong nhai địa thế đặc thù, vì sao ngươi, một đệ tử ngoại môn không có Trúc Cơ cũng không có pháp khí, có thể xông vào cấm địa? …Ta hoài nghi có ngoại địch âm thầm giúp đỡ, việc này liên quan đến an nguy của môn phái, không thể dễ dàng bỏ qua!”

[“Ta không biết…”

“Khi Minh Đại vào tông đã mang theo công pháp của môn phái khác, tuy công pháp đó tạp nham không đáng kể, nhưng hiện tại ta hoài nghi nàng ta chính là gián điệp do kẻ có ý đồ xấu sắp xếp, trà trộn vào tông môn ta, mượn quan hệ của Cảnh Vân trưởng lão, chờ thời cơ hành động!”

“Ta không phải…”

“Đúng rồi, năm đó với việc nàng ta mang công pháp môn phái khác vào, hẳn là không thể nhập môn, vẫn là bởi vì đã đi qua Vấn Tâm Lộ, tuy đạo tâm mông lung mờ mịt, nhưng thiên tài Thiên linh căn như tiểu sư muội cũng chưa từng đi qua, nữ nhân này có thể đi qua chắc chắn là do trong bóng tối có cao nhân chỉ điểm, mưu đồ rất lớn!”

“Trấn Linh.”]

Ánh mắt Minh Đại rơi vào pháp bảo phi kiếm ‘Trấn Linh’ đang bay múa quanh Huyền Lăng chân nhân, trong câu chuyện, chính là thanh phi kiếm này dễ dàng lấy đi mạng sống của nàng sau tiếng gọi của Huyền Lăng,.

Giải thích hữu dụng với điều kiện là có người tin tưởng, nhưng đến lúc này, Minh Đại đã biết, ở đây không có ai tin nàng, ngay cả cha ruột Cảnh Vân cũng không.

“Ta…”

“… Không nhận!”

Hai chữ cuối cùng rơi xuống, Thường Phong nhai im lặng.

Không ai ngờ, Minh Đại lại dám cự tuyệt nhận tội!

“Hửm?” Lúc này Huyền Lăng chân nhân mới mở to đôi mắt phượng đang khép hờ, cho đến khi Minh Đại nói không nhận, Huyền Lăng chân nhân mới thật sự ‘nhìn’ về phía nàng lần đầu tiên, đương nhiên cũng chỉ vậy thôi.

Minh Đại đón nhận ánh mắt của Huyền Lăng.

Kim Đan chân nhân, nếu là ngày thường, đặt trong mắt Minh Đại luôn cầu đạo trường sinh, đó là tiền bối đáng hâm mộ kính ngưỡng, nhưng bây giờ Minh Đại chỉ cảm thấy bình tĩnh lạ kỳ.

Huyền Lăng chân nhân, tương lai sẽ có dây dưa tình cảm với Minh Châu, một trong những nam chính, đồng thời cũng là người sẽ giết nàng… kẻ thù của nàng.

Ngay sau đó, Minh Đại làm ra một hành động ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nàng rút thanh kiếm gỗ mà đệ tử ngoại môn dùng để luyện công trong tay, hai tay nắm chặt, chĩa về phía Huyền Lăng chân nhân trước mặt.

Thậm chí toàn bộ cảnh tượng có chút buồn cười.

Minh Đại đặt chân trên mặt đất, dường như gió thổi cũng ngã; Huyền Lăng chân nhân đứng giữa không trung, oai nghiêm như núi.

Không ai lên tiếng, cũng không cần nói thêm gì, một Luyện Khí nho nhỏ lại dám giơ kiếm về phía Kim Đan chân nhân, chỉ riêng điểm này, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả việc nàng tự ý xông vào cấm địa.

Một phàm nhân, lại dám mơ tưởng chống lại tiên nhân!

Trên khuôn mặt vẫn luôn vô cảm của Huyền Lăng hiếm khi hiện lên vẻ giận dữ, hắn ta quát khẽ: “Không biết ăn năn!”

“Trấn Linh.”

Tiếng gọi này của Huyền Lăng vừa dứt, dường như trùng khớp với câu chuyện Minh Đại nằm mơ thấy trước đó.

Tốc độ của pháp bảo phi kiếm vốn rất nhanh, nhưng lúc này phi kiếm ‘Trấn Linh’ của Huyền Lăng lại cố ý giảm tốc độ, pháp bảo thông linh, dường như nó muốn cho tất cả mọi người thấy rõ con kiến hôi dám chọc giận chủ nhân của nó chết như thế nào.

Thậm chí bản thân Huyền Lăng cũng không phóng linh áp, hắn ta chỉ yên lặng đứng đó nhìn Minh Đại.

Chỉ bằng ánh mắt của Kim Đan chân nhân đã đủ mang đến áp lực tinh thần đáng sợ cho tu sĩ Luyện Khí.

Dưới áp lực như vậy, Minh Đại động.

Nàng lê chân, đưa mũi kiếm gỗ về phía trước, cho dù thanh kiếm gỗ này chỉ là vật dùng để dẫn dắt luyện công của đệ tử ngoại môn, không hề có chút sắc bén nào.

Cả hiện trường im lặng, dù trước đó nhìn hành động của Minh Đại như xem một trò cười thì lúc này các đệ tử chân truyền cũng cảm nhận được một loại khí chất khiến họ kinh hãi bất an trên người nàng.

Cảnh Vân há miệng, không nói nên lời, ánh mắt Minh Châu thì lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

Trấn Linh Kiếm vẫn đang bay vòng quanh, chuẩn bị đợi đến khi Minh Đại thật sự chạm đến Huyền Lăng thì cắt đứt cổ nàng, để nàng chết chìm trong tuyệt vọng.

Nhưng Minh Đại lại không thèm liếc nhìn thanh phi kiếm lộng lẫy linh động này.

Thời gian như trở nên vô cùng chậm chạp, dưới khuôn mặt căng thẳng của thiếu nữ, cảm xúc mãnh liệt chưa từng có đang cuồn cuộn…

‘Ai muốn giết ta, ta sẽ giết kẻ đó!’

Từ nhỏ ở trong thôn tình cờ nhìn thấy bóng dáng tu tiên giả ngự không bay qua, loại cảm giác cường đại tự do, tựa như có thể hoàn toàn nắm giữ vận mệnh trong tay kia đã gieo vào lòng Minh Đại một hạt giống khao khát mãnh liệt.

Từ nhỏ đến lớn, điều nàng mong mỏi nhất trong lòng chính là có một ngày cũng bước lên con đường cầu đạo trường sinh.

Cho nên, sau khi biết mình là con gái ruột của Cảnh Vân, Minh Đại không hề nghĩ đến việc tranh giành tình cảm với Minh Châu, đòi hỏi sự yêu thương sai lệch mười mấy năm qua, thậm chí nàng không hề oán trách bất bình… dùng máu tim đổi lấy cơ duyên tu tiên không hề mất mặt, nếu đặt ở phàm giới, người khác muốn đổi cũng không có cơ hội.

Cho nên, sau khi vào Thiên Nguyên tông, đối mặt với ác ý của Minh Châu, sự thờ ơ của Cảnh Vân, sự khinh thường của đệ tử ngoại môn… Minh Đại tránh được thì tránh, người khác nói nàng kỳ quặc cũng được, cười nàng nhát gan cũng được, Minh Đại mặc kệ hết.

Từ đầu đến cuối, nàng chỉ muốn yên tĩnh tu luyện.

Nhưng bây giờ, ngay cả giới hạn cuối cùng này mà họ cũng không chừa cho nàng.

Tất cả những điều này khiến Minh Đại vừa phẫn nộ không cam lòng, lại vừa sinh ra một loại sát ý mà 16 năm cuộc đời trước đây chưa từng xuất hiện.

Tại sao không thể để nàng tu luyện?

Tại sao?!

Tại sao?!

Tại sa…

[Đinh đang! Hack đã được kích hoạt]

Ơ… cái gì?

Âm thanh kỳ quái này trong đầu Minh Đại, giống như sự xuất hiện không rõ ràng của nó, bắt đầu nhanh chóng truyền đến một số thông tin kỳ quái:

‘Trả lời một, mở khóa sinh mệnh’

‘Trả lời hai, mở khóa linh lực’

‘Trả lời ba, tăng 999.999 linh thạch’

‘Trả lời bốn…’

Sinh mệnh, linh lực, linh thạch… những từ ngữ quen thuộc này khiến Minh Đại hiểu nhưng lại như không hiểu.

Đặc biệt là tình huống nàng đang phải đối mặt lúc này và phi kiếm Trấn Linh đang rình rập bên cạnh, mang đến sát ý sắc bén như thật, khiến Minh Đại khó có thể phân tâm suy nghĩ thêm ý nghĩa của nó, cho đến khi nàng nghe thấy một câu:

‘Trả lời tám, mở khóa đánh phát chết luôn’

Chữ ‘chết’ này giống như một từ khóa, lập tức chạm đến cảm xúc mãnh liệt nhất của Minh Đại lúc này…

Không hề suy nghĩ, do dự, Minh Đại vô thức thuận theo câu nói này, trả lời trong đầu theo bản năng: “Tám!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play