Chương 3
“Ngọc giản bản mệnh… vỡ nát?”
Minh Châu như bị sét đánh, thậm chí còn hoài nghi mình nghe nhầm.
Hình tượng hoàn mỹ thường ngày của nàng ta thoáng chốc sụp đổ, nhìn chưởng môn với vẻ khó tin, giọng nói trở nên the thé: “Ngài nói gì?”
Hồng Hiên chân nhân cau mày, đang định nổi giận, thấy rõ là Minh Châu, người có thiên phú tốt nhất thế hệ trẻ, mới thả lỏng đôi chút, trầm giọng hỏi lại:
“Rốt cuộc vừa nãy nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Minh Châu không trả lời ông ta, mà thẫn thờ nhìn khe nứt trên vách núi đã mở rộng gấp mấy lần, dường như đã xảy ra chuyện gì đó nằm ngoài sự hiểu biết, không thể chấp nhận được của nàng ta.
Ánh mắt Hồng Hiên chân nhân lướt qua Minh Châu, chuyển sang nhìn Cảnh Vân, Bồ Anh và những đệ tử khác đang có mặt.
Trưởng lão ngoại môn Bồ Anh mơ hồ, chưa kịp phản ứng: “Chưởng môn chân nhân, chẳng phải là bản thể của Huyền Lăng chân nhân xảy ra biến cố ở dưới vực, mới như vậy sao?” Ông ta biết đại khái Thường Phong nhai là cấm địa của tông môn, hình như là vì phong ấn hung thú cường đại.
“Phong ấn không có gì khác thường.” Hồng Hiên chân nhân phủ định.
“Không có…” Bồ Anh kinh ngạc: “Nhưng vừa rồi vách núi này chấn động…”
“Vì mất đi sự trấn áp của Huyền Lăng, ‘nó’ đã trở mình.” Hồng Hiên chân nhân mất kiên nhẫn giải thích, tiếp tục thúc giục: “Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết, trước đó, ở đây đã xảy ra chuyện gì!”
Trở mình? Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, chỉ là một sinh vật nào đó dưới vách núi trở mình sao?
“Trước đó…” Bồ Anh liên tưởng đến điều gì, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cả khuôn mặt phủ đầy vẻ kinh hãi.
Cũng giống như Bồ Anh, khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, những người khác ở đây đều có vẻ mặt giống hệt ông ta.
Nhận thức đáng sợ vừa tan biến lại ập đến tâm trí họ một lần nữa, và lần này, nó mang lại hiệu quả chấn động hơn.
Ban đầu khi biết người xuất hiện ở đây không phải là chân thân của Huyền Lăng, bọn họ đều cho rằng do bản thể của Huyền Lăng xảy ra biến cố, mới dẫn đến việc phân thân mà bọn họ nhìn thấy ngã xuống, nhưng theo lời chưởng môn nói bây giờ, phía dưới không có gì khác thường, vậy có nghĩa là… Kẻ gây ra tất cả, vẫn là Minh Đại?!
“Minh Đại giết, không, không phải phân thân sao…” Trong đám đông, một đệ tử cuối cùng thốt lên.
Hồng Hiên chân nhân vừa nghe, lập tức giơ tay, hút lấy đệ tử Trúc Cơ kỳ đó đến bên cạnh mình, để hắn ta đứng vững giữa không trung: “Ngươi nói đi, trước đó đã xảy ra chuyện gì.”
Đối mặt với mệnh lệnh của chưởng môn, tất nhiên đệ tử kia không dám giấu giếm, ấp úng kể lại toàn bộ những gì đã thấy trước đó.
Thật ra mọi việc rất đơn giản, chỉ là nghe có vẻ khó tin, một đệ tử Luyện Khí kỳ dùng một thanh kiếm gỗ giết chết Kim Đan chân nhân, đây là chuyện trái với lẽ thường đến mức nào.
Phản ứng đầu tiên của Hồng Hiên chân nhân sau khi nghe xong cũng là không tin, nhưng nhìn phản ứng của mọi người ở hiện trường, ông ta lại im lặng.
Trầm ngâm một lát, Hồng Hiên chân nhân ném đệ tử kia trở về, dẫn động thần niệm, chủ động ném vào nơi ẩn chứa khí tức cường đại đang bế quan trong bí địa sâu thẳm của Thiên Nguyên tông.
“Lão tổ, đệ tử có việc muốn bẩm báo…”
Một lát sau, một luồng uy áp cực kỳ khủng bố đột nhiên giáng xuống nơi này, nếu nói Kim Đan chân nhân khiến cho các đệ tử có mặt cảm thấy không thể chống cự thì dưới luồng uy áp này, mọi người ở đây, bao gồm cả hai vị trưởng lão Kết Đan kỳ đều giống như con côn trùng trong hổ phách, ngay cả ý thức cũng bị đông cứng.
Một bàn tay to lớn hư ảo như không có thực chất từ trên trời vỗ xuống, chụp vào khe nứt.
Khoảnh khắc tiếp theo, bản thể không còn chút sinh khí nào của Huyền Lăng đã bị bàn tay to lớn hư ảo này vớt ra từ đâu đó.
Động tĩnh này khiến cho hung thú dưới vách núi lại nổi sóng, nhưng lập tức bị bàn tay to lớn hư ảo này đè xuống, tuy nhiên khi đè xuống, bàn tay to lớn hư ảo này cũng thực sự hóa thành hư ảo, tiêu tán trong trời đất.
Chỉ còn lại giọng nói già nua vang lên không xa không gần ở mỗi một nơi trên vách núi:
“Phong ấn chưa bị phá, nguyên nhân cái chết của Huyền Lăng là do bị người ta dùng lực nhân quả, chặt đứt sinh cơ của bản thể thông qua phân thân.”
“Lực nhân quả… Hừ, bao nhiêu năm rồi chưa thấy… Nếu không phải nàng ta đã rơi vào miệng Tiếu Phong Thú, dù lão đạo có phải trả giá bằng việc thiên kiếp đến sớm mười năm, cũng phải dò xét cho ra lẽ…”
“Nữ tử này nhất định không đơn giản… điều tra rõ ngọn nguồn!”
Trong lời nói, dường như đã khẳng định sau khi Minh Đại rơi xuống vực chắc chắn sẽ chết, không hề đề cập đến khả năng nàng còn sống.
“Tuân theo pháp chỉ của lão tổ.” Hồng Hiên chân nhân cung kính hành lễ về phía bầu trời, sau đó quay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn mọi người đang có mặt: “Mọi người, theo ta đến Chấp Pháp đường, nói rõ mọi chuyện, không được giấu giếm bất cứ điều gì!”
Mọi người có mặt đều run lên, cúi đầu vâng dạ, một số người vốn đã chột dạ, như trưởng lão ngoại môn Bồ Anh, nghe đến đây, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng.
…
Minh Đại thở hổn hển, gần như nghển cổ đến mức tối đa, mới nhìn thấy lờ mờ một chút mép thân thể của con cự thú này.
Dường như nó ẩn mình trong mây mù, lại dường như được cấu tạo từ mây mù, cao lớn hùng vĩ như một ngọn núi lớn, chiếm toàn bộ tầm nhìn của Minh Đại.
Đôi mắt có đường kính còn lớn hơn cả chiều cao của Minh Đại, đang nhìn chằm chằm vào nàng, thuần khiết mà hờ hững, không có một chút cảm xúc nào.
Cự thú hít thở, Minh Đại có thể ngửi thấy hơi thở của cái chết, khoảnh khắc này áp lực mà nàng phải đối mặt còn lớn hơn cả khi đối mặt với Huyền Lăng trên đỉnh vách núi lúc trước.
Một cảm giác tuyệt vọng không thể kìm nén được lan tràn trong tâm trí Minh Đại… chẳng lẽ hôm nay nhất định là ngày chết của nàng sao?
Cảm nhận được xúc cảm của thanh kiếm trong tay, Minh Đại chợt nhớ đến những chuyện đã xảy ra trên đỉnh vách núi lúc trước, cùng với giọng nói kỳ lạ kia.
Đánh phát chết luôn…
Có phải chỉ cần giống như lúc trước, chạm vào thân thể của mục tiêu là được?
Minh Đại không hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong thời khắc nguy cấp này cũng không có cơ hội để làm rõ, chỉ có thể hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra một lần nữa, dù sao thì tệ hơn nữa cũng chỉ là một cái chết!
Cơn tức giận ‘đầu trọc không sợ nắm tóc’ lại trỗi dậy, Minh Đại lại kiềm chế được nỗi sợ hãi mà người bình thường khó có thể vượt qua, hai tay nắm chặt kiếm gỗ, gồng người giống như lúc trước trên vách núi, chĩa nó về phía cự thú trước mặt.
Nhưng nhìn dáng vẻ của cự thú này, chỉ cần thổi một hơi cũng đủ để khiến Minh Đại trọng thương, nàng không hề chắc chắn có thể chạm vào nó…
Tuy nhiên, ngoài dự đoán, đôi mắt đỏ tươi của cự thú chớp chớp.
Nó nhìn chằm chằm vào con người nhỏ bé này, vốn dĩ chỉ như con kiến hôi đối với nó, trong đôi mắt to hiện lên thêm vài phần dò xét…
Bởi vì bản năng bảo mệnh được khắc sâu trong linh hồn của nó, thực sự cảm nhận được một tia khí tức cực kỳ yếu ớt, gần như khó nắm bắt, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm trên thân con người nhỏ bé này.
Vì vậy cự thú không động đậy, tương tự, Minh Đại cũng không động đậy.
Một người một thú, trong khoảnh khắc này, hình thành thế đối đầu quái dị.
Ban đầu thế đối đầu ngắn ngủi này sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ, tuy nhiên đúng lúc này, phía trên vách núi đột nhiên truyền đến động tĩnh không nhỏ.
Cảm nhận được khí tức truyền đến từ nơi phát ra động tĩnh, trong mắt cự thú lập tức lộ ra vẻ tức giận rõ ràng, thậm chí nó không thèm để ý đến Minh Đại nữa, quay đầu lao về phía nơi xảy ra dị biến.
Cách thân thể đồ sộ của cự thú, Minh Đại chỉ có thể nhìn thấy nguồn gốc của dị biến là mấy ngón tay có kích thước như mấy cái cột do năm người ôm lại, sở dĩ chắc chắn đó là ngón tay là vì nàng liếc qua, còn có thể nhìn thấy móng tay, vân tay được phóng đại vô số lần, vô cùng rõ ràng trên đó.
Cơ hội!
Cơ thể Minh Đại không hề dừng lại, xoay người chạy về phía ngược lại với hướng cự thú rời đi, chạy thục mạng về phía trước!
Trước mắt là một vùng xám đen chưa biết, nhưng lúc này Minh Đại không còn lựa chọn nào khác.
Trong quá trình chạy trốn, trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng vừa nhìn thấy kia… dù chỉ là thoáng qua, cũng có thể tưởng tượng được đó sẽ là một bàn tay người như có thể che trời lấp đất.
Tu tiên giả! Đó chính là tu tiên giả cường đại!
Khát vọng như lửa rừng điên cuồng sinh trưởng trong lòng Minh Đại, khiến cho tâm hướng đạo vốn còn mơ hồ, phần lớn là xuất phát từ bản năng sinh tồn của nàng, có thêm sự lĩnh ngộ đơn giản mà sâu sắc hơn:
Một ngày nào đó nàng cũng phải cường đại như vậy, không, phải cường đại hơn nữa.
…
Một khe hở nhỏ do vách núi bị vỡ hình thành, vừa đủ chứa thân thể nhỏ nhắn của Minh Đại.
“Ùng ục…”
Minh Đại xoa dịu cái bụng đói meo của mình, dưới vực tối om, nàng không tính được từ sáng đến giờ đã qua bao lâu, chắc chắn là đã qua giờ Ngọ.
Luyện Khí kỳ trong giai đoạn tu luyện, vốn là thời kỳ rèn luyện căn cơ, tu luyện xoay quanh bốn chữ: Luyện tinh hóa khí.
Luyện tinh hóa khí, chính là chuyển hóa chất dinh dưỡng hấp thụ hàng ngày từ thực phẩm dược liệu thành chân khí, cường hóa thân thể kinh mạch, người tu luyện giai đoạn này giống như một cái lò luyện tiêu hao lương thực, hàng ngày cần ăn một lượng lớn thức ăn dược vật bổ sung tinh nguyên khí huyết, để sản sinh ra năng lượng hấp thụ, chuyển hóa linh khí.
Cho đến khi đột phá cực hạn của phàm nhân, tiến vào một giai đoạn hoàn toàn mới, thân thể có thể trực tiếp hấp thụ linh khí của trời đất, giai đoạn đó chính là Trúc Cơ.
Trong tu chân giới, chỉ có đạt đến giai đoạn Trúc Cơ, mới được coi là tu tiên giả theo đúng nghĩa.
Vì vậy Minh Đại hiện nay là Luyện Khí tầng mười, nói một cách nghiêm túc, đang ở giai đoạn phàm nhân.
… Hơn nữa còn là một phàm nhân có sức ăn rất lớn.
Lúc trước chạy trốn hết sức đã tiêu hao nhiều thể lực, lại còn xui xẻo hơn là trên đường chạy trốn, tìm kiếm xung quanh, Minh Đại không nhìn thấy một thứ gì có thể ăn được.
Nơi này không có đến một ngọn cỏ, trừ đá ra, vẫn là đá.
Minh Đại lấy túi trữ vật của mình ra khỏi lòng, là vật duy nhất trên người nàng vượt qua phàm tục, nó được cất giữ bên người, sáng nay không biết tại sao lại xuất hiện ở cấm địa, ngoài kiếm gỗ thì trên người nàng chỉ còn túi trữ vật này.
Bên trong túi trữ vật đựng một ít đồ dùng hàng ngày và một ít lương khô, khoảng ba cân bánh bột mì, là thứ nàng chuẩn bị để lấp đầy bụng tạm thời ở bên ngoài.
Đối với người bình thường, số bánh bột mì này đủ để ăn bên ngoài mấy ngày, nhưng đối với Minh Đại Luyện Khí kỳ, còn chưa đủ một bữa ăn thường ngày cho nàng.
Minh Đại lấy ra một cái bánh, một miếng đã hết nửa cái, sau đó nàng dừng tay, tiếc nuối cất nửa cái còn lại vào túi trữ vật.
May mắn trong bất hạnh, phía trên khe nứt này đang tí tách nhỏ giọt nước từ vách đá, nếu không có lẽ cự thú chưa đuổi tới, Minh Đại đã chết khát trước rồi.
Nhai từ từ nửa cái bánh, Minh Đại bắt đầu suy nghĩ về giọng nói trong đầu lúc trước.
Dù Minh Đại không hiểu biết nhiều về tu chân giới, nhưng cũng từng nghe một số truyền thuyết về kỳ ngộ, từ việc nàng đột nhiên dự đoán được tương lai trên vách núi lúc trước, cho đến việc chém chết Huyền Lăng sau đó, nàng có thể nhận thấy mình đã nhận được một phần cơ duyên không nhỏ.
Lúc này giọng nói bí ẩn kia không xuất hiện nữa, nhưng Minh Đại lại có một loại cảm ứng trực giác, phần cơ duyên bí ẩn này vẫn còn trên người mình.
[Tiền bối?]
[Thượng thần? Ma tôn?]
Không đúng, không giống như đại năng nhập vào người được viết trong thoại bản.
[Đánh phát chết luôn?]
[Tám?]
[Một, hai, ba, bốn…]
Minh Đại thử từng từ ngữ có ấn tượng sâu sắc nhất lúc trước, vẫn không thu hoạch được gì.
Nàng không bỏ cuộc, cố gắng hết sức nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó trong đầu, cuối cùng…
[Ha… Hack?]
Dường như có một công tắc nào đó được bật lên, Minh Đại cảm thấy ý thức của mình như thể bị một tờ giấy vẽ màu lam nhạt chiếm lấy.
Ngoài những thông tin có ấn tượng trước đó như ‘Mở khóa định vị sinh mệnh’, ‘Mở khóa định vị linh lực’, ‘Tăng 999.999 linh thạch’… ‘Đánh phát chết luôn’ v.v, còn có rất nhiều hình vẽ và chữ viết mà Minh Đại không hiểu ý nghĩa.
Minh Đại vừa tò mò vừa hoang mang nhìn tờ ‘giấy vẽ’ này, tạm thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc này, Minh Đại cảm thấy ý thức chấn động ở một nơi nào đó, nàng tập trung chú ý vào đó, chỉ thấy một hình vẽ giống bong bóng ở phía dưới ‘giấy vẽ’ sáng lên chấm đỏ, trên chấm đỏ có một con số 98.
Thật kỳ diệu, con số là ký hiệu mà Minh Đại chưa từng thấy, nhưng nàng lại tự động hiểu được ý nghĩa.
Khoảnh khắc tiếp theo, con số nhảy lên, tăng thành 99.
‘Đây là cái gì?’
Ý nghĩ tìm tòi vừa xuất hiện, Minh Đại thấy ngay hình vẽ bong bóng kia mở rộng ra, biến thành một khung vuông lớn, lập tức chiếm lấy tờ ‘giấy vẽ’ màu lam trong ý thức…
Thanh Dương Tử: “Theo lời Mạc tiền bối nói, nhóm chat hack chỉ mở khi đủ sáu người, chắc chúng ta còn một thành viên nữa, sao cả buổi sáng rồi mà vẫn chưa thấy người?”
Ninh Việt: “Có thể mới mở hack, chưa biết sử dụng.”
Cố Niệm Niệm: “Cũng có thể đang bế quan, không chú ý tới.”
Diệp Thiên Cơ: “Cũng có thể đã đến rồi, đang lặn.”
Thanh Dương Tử nghi ngờ: “Diệp đạo hữu, vì sao nói ‘lặn’?”
Diệp Thiên Cơ: “Đây là tiếng lóng trong thế giới của ta khi giao lưu trong ngọc giản truyền tin nhiều người, khi có nhiều người, có người nói chuyện, có người không lên tiếng, giống như đối phương nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi lại không nhìn thấy đối phương, giống như đang lặn dưới nước lặng lẽ quan sát.”
“Thì ra là vậy.” Thanh Dương Tử lập tức học theo: “Đạo hữu, ngươi có nhìn thấy không? Đừng lặn nữa, mau ra đây đi, Mạc tiền bối nói phải đủ sáu người mới có thể mở các chức năng trong nhóm, chỉ còn thiếu ngươi thôi, ta đợi ngươi đến nỗi Lăng Tiêu Hoa bên cạnh lò luyện đan cũng đã tàn rồi…”
Diệp Thiên Cơ: “Nếu hái Lăng Tiêu Hoa mà không sử dụng, chẳng phải sau một chén trà là héo tàn sao?”
Cố Niệm Niệm cũng thẳng thắn chỉ ra: “Ngươi muốn xem tên và ảnh đại diện của đạo hữu mới khi mới vào nhóm chứ gì!”
Ninh Việt tiếp lời: “Nhưng dù sao đạo hữu mới cũng không thể vượt qua ‘Hôm Nay Ăn Gì’ của Thanh Dương đạo hữu được.”
Thanh Dương Tử im lặng.
Sau khi vào nhóm, tên ban đầu có liên quan đến suy nghĩ gần đây, y chỉ lơ đãng một lúc khi đang luyện đan là hối hận cả đời, dù sau đó y nhanh chóng đổi lại, vẫn bị mọi người nhớ kỹ.
Cố Niệm Niệm và Diệp Thiên Cơ bên dưới đồng loạt gửi ‘Ha ha ha ha ha ha’.
Minh Đại vừa vào đã thấy một trang nội dung này nhìn mà hoa cả mắt, đầu óc đầy nghi vấn, vì vậy khoảnh khắc tiếp theo, trong khung chat xuất hiện một tin nhắn mới:
Hôm Nay Ăn Ba Cái Bánh: “Có chuyện gì thế này?”
Thanh Dương Tử: “…?!”